Chương 30: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (3)

Sau khi danh sách diễn viên « Hộp gỗ » được công bố, đã gây ra một trận xôn xao, trừ diễn viên chính là cơ bản đã được định sẵn, cơ mà lại có mấy diễn viên không có danh tiếng, mà lại tìm hiểu kĩ càng một chút liền sẽ phát hiện, người gọi là “Hi Thần”, vậy mà là người mới.

“ Ầm ầm” một tiếng, Thẩm Lăng hung hăng đem đồ trên bàn toàn bộ quét xuống trên mặt đất, đây là lần đầu tiên cậu ta biểu lộ ra bộ dạng hung ác đến gần như oán độc này, dường như những cái ôn nhu cẩn thận kia đều là ảo giác.

“Cái này sao có thể? Hi Thần là ai? Ha, một tên vô danh tiểu tốt, cũng dám cướp đồ của Thẩm Lăng này. . .” Hắn ta dùng sức đem kịch bản phá tan thành từng mảnh, mặc dù không có đạt được nhân vật Hứa Tà này, nhưng là được an bài một cái hộ pháp Ma giáo khác, lúc đầu cũng là những người khác mong mà không được, hắn thấy lại là nồng đậm châm chọc.

Khoảng thời gian này ở bên Tưởng Minh Hiên suôn sẻ đến mức khiến hắn ta quên mất cảm giác thất bại là như thế nào?!!!

Mà lại làm một người đàn ông, vì tiền đồ cùng tương lai không thể không ủy thân cho một tên đàn ông khác, đây vốn chính là nhục nhã vô cùng, cưỡng chế khuất nhục cùng oán hận trong lòng, không phải là vì những tài nguyên tốt hơn sao?

Nhưng là bây giờ bản thân đạt được cái gì?

Gần như chắc chắn 9 phần về tay lại bị kẻ khác cướp mất, hơn hết gần đây Tưởng Minh Hiên đối với cậu cũng hơi có vẻ lãnh đạm, không biết có phải hay không là có nhân tình mới, cái này khiến hắn ta không thể không suy xét một chút, tối thiểu trước khi bị vứt bỏ nhất định phải từ cái tên này đào ra được thật nhiều chỗ tốt.

Nguyên bản lúc này Tưởng Minh Hiên tiến vào giai đoạn chán nản không còn hứng thú, thái độ đối với Thẩm Lăng tất nhiên là càng lúc càng lãnh đạm, nhưng là bởi vì nhờ « Hộp gỗ » mà Thẩm Lăng kết bạn cùng với ảnh đế Mộ Khanh Hàn cùng lúc sinh ra tình cảm, nỗi sợ hãi sắp mất đi người yêu khiến Tưởng Minh Hiên nhìn thấu lòng mình, rứt khoát chặt đứt mấy cái oanh oanh yến yến bên ngoài, một lòng muốn đem người trở về, cuối cùng lại chỉ là rơi vào một kết quả là cùng hưởng(np).

Nghe bên ngoài truyền đến tiếng chìa khoá mở cửa, Thẩm Lăng cấp tốc thu lại cảm xúc trên mặt mình, đem những mảnh vụn trên mặt đất toàn bộ quét vào thùng rác, vuốt vuốt đôi mắt phiếm hồng bước đến nghênh đón, “Minh Hiên anh trở về rồi.”

Nụ cười sáng rỡ trên mặt Thẩm Lăng khiến Tưởng Minh Hiên hơi ngừng bước, khi nhìn đến ửng đỏ trên đuôi mắt Thẳm Lăng lại hơi nhíu mày, “Sao lại khóc rồi? Không trúng sao?”

Tưởng Minh Hiên hơi chút kéo cà vạt của mình, ôm người đem tới sa lon, mặc dù bây giờ đối với Thẩm Lăng đã không cìn cảm giác mới mẻ nữa, nhưng là Thẩm Lăng thứ nhất lại lưu bên người lâu như vậy, cho nên vẫn có chút để ý.

“Không sao“ Thẩm Lăng cười cười, đưa tay cởi vài nút áo Tưởng Minh Hiên, các ngón tay tại cổ gã vuốt ve, kí©h thí©ɧ một loại ý vị khó nói lên lời, “Minh Hiên có thể cho em cơ hội đi thử này đã rất tốt rồi, mặc dù không trúng Hứa Tà, nhưng cũng là cái vai phụ không tệ, em chỉ là có chút buồn, anh gần đây đều không có thời gian ở nhà với em. . .”

Nói, Thẳm Lăng đã chủ động nghiêng thân hôn lên khuôn mặt còn mang theo nước hoa kia, làm bộ không thấy dấu son môi trên cổ áo gã.

Đối với Tưởng Minh Hiên mà nói, Thẩm Lăng thật sự là phi thường khiến gã hài lòng, vô luận là tính tình hay là thân thể.

Đối với kết quả như vậy gã cũng không quá bất ngờ, lúc đầu vốn tưởng cậu ta sẽ cùng gã náo loạn một hồi, mới ở bên ngoài lêu lổng đến bây giờ, cũng không nghĩ tới, cậu ta lại an phận như vậy, quả nhiên là người thông minh. . .

Danh sách được tung ra, người xoắn xuýt nhất nhưng thật ra là Phó Tử Hàn, anh ngay từ đầu có thể nói là căn bản không tin tưởng em trai nhà mình có thể có thiên phú diễn kịch, dù sao cậu từ nhỏ đã đơn thuần như vậy , gần như là ngậm thìa vàng mà lớn lên, cho nên ngay từ đầu anh nghe cậu muốn ký với công ty khác, mình cũng không có phản đối.

Chỉ nghĩ là khi Thần Thần ở bên ngoài vấp phải trắc trở, anh liền lập tức trợ giúp, chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi, chỉ là hiện tại xem ra, dường như bảo bối của anh còn dấu rất nhiều chuyện?

Ngày đầu tiên vào tổ đoàn phim, người đại diện của Mộc Hi Thần - Diệp Tử có chút khẩn trương lôi kéo hắn nói liên miên lải nhải, “Hi Thần ca , đợi lát nữa đi vào sẽ thấy rất nhiều tai to mặt lớn, anh tuyệt đối đừng khẩn trương, bộ phim này ảnh đế cũng có gia nhập nha, ai, ảnh đế đó a, muốn tới xin chữ kí quá. . . Dù sao anh hàng vạn hàng nghìn lần không cần khẩn trương biết không? Thái độ khiêm tốn một chút sẽ không có vấn đề gì, dù sao anh đẹp như vậy. . .”

Mộc Hi Thần một chút cũng không nóng nảy, nhìn đứa ngốc này bằng nụ cười ôn hòa khoan dung, Diệp Tử chỉ là một người người đại diện mới, nhưng so với nhiều người đại diện vàng thì nhiệt tình hơn, cũng không có bị cái nghề này hoàn toàn nhuộm đen, vẫn còn một tâm hồn trong sáng hướng tới tương lai tươi đẹp.

“Tốt, tôi đi vào, “ Mộc Hi Thần nhìn thời gian đã không còn sai biệt lắm, vỗ vỗ bờ vai của cậu ngốc liền đi vào, trên mặt đã điều chỉnh đến ngây thơ vô hại, trên cơ bản chỉ cần thấy hắn, liền không sinh ra nổi tâm tư gì.

Mặc dù là người mới, nhưng là có thể một lần thu hoạch vai diễn này, Mộc Hi Thần cũng coi là lấy loại phương thức này mà nổi danh, hắn có thủ đoạn cùng các kĩ năng mà không ai có được, chỉ cần hắn muốn , gần như có thể lặng lẽ lấy được lòng của bất cứ người nào.

Thái độ thân thiết lại không mất khiêm tốn, đem một đám nữ minh tinh tan chảy hết cả trái tim, đối với đứa bé này tràn đầy tình thương của mẹ.

Thời điểm Mộ Khanh Hàn tới, nhìn thấy chính là một màn này, hàm dưới vốn lạnh lẽo cứng rắn nay càng căng đến chặt, không biết vì cái gì, y dường như cảm thấy thiếu niên bị nhiều người vây quanh như vậy cảm thấy khó chịu.

Cậu quá nổi bật, vô luận hiện tại có địa vị gì, đều làm cho không người nào có thể đem ánh mắt đặt trên người cậu dời đi, nếu như có thể. . .

Nếu như có thể, y sẽ đem cậu ấy nhốt lại, nhốt tại lâu đài xa hoa nhất, chỉ có một mình mình có thể nhìn thấy có thể sờ đến, mà không phải giống như bây giờ bị một đám người vây quanh . . .

Mộ Khanh Hàn sợ hãi cả kinh, có chút trừng lớn mắt, hắn vừa mới rồi là làm sao, vì sao lại có những ý nghĩ. . . Âm u như vậy?

Bọn y rõ ràng mới chỉ gặp mặt một lần, lòng chiếm hữu mãnh liệt như vậy đến quá cường liệt cũng quá khó hiểu.

Mộ Khanh Hàn mấp máy môi, cưỡng ép đem những cái tâm tư đen tối kia đè xuống, hướng tới thiếu niên toả sáng kia mà đi tới, nhìn xem thiếu niên cùng những người khác đồng dạng đối với y tràn đầy kính sợ, đột nhiên cảm thấy có chút bất mãn, nhưng nhiều năm khống chế không biểu lộ cảm xúc trên mặt ngược lại để y không đến mức làm ra cái sự tình thất thố gì, “Kế tiếp có kịch bản cần đối diễn, đạo diễn kêu chúng ta đi qua.”

Ngữ khí bình thản mà lạnh lùng, tựa như là đối đãi một hậu bối không quá thân thiết, tràn ngập uy nghiêm.

Y nhìn thiếu niên một mặt mỉm cười cùng đám người cáo biệt, khí áp trên người thấp hơn, thật vất vả rời xa bầy người chút, mới có chút buông lỏng xuống, nghiêng đầu hỏi, “ Kịch bản đều học thuộc lòng rồi chứ? Phỏng đoán nhân vật như thế nào?”

Mộc Hi Thần đều nhất nhất nhu thuận trả lời, chỉ là ngữ khí tương đối sợ hãi cùng khẩn trương, tựa như đối mặt với một vị tiền bối có bối phận, khiêm tốn lại xa lánh, không khỏi làm Mộ Khanh Hàn cảm thấy càng nghẹn lòng.

Y là ảnh đế, cậu là người mới, cậu sợ y, dường như là điều hiển nhiên, thế nhưng là. . .

Thật sự rất buồn phiền!

Mộ Khanh Hàn không biết vì sao hôm nay mình lại có nhiều cảm xúc quỷ dị như vậy, nhưng lại không có cách nào khống chế, nói ra đúng là chuyện cười, một người đã ở trong cái ngành giải trí hơn mười năm, thấy qua vô số sóng to gió lớn, là ảnh đế, thế mà lại bởi vì một một cậu nhóc mới chỉ gặp qua một lần mà không cách nào khống chế tâm tình của chính mình.

Y đem người tới phòng trang điểm, gần như lưu luyến không rời đi hướng phòng sát bên, nhưng mà chờ hắn thay xong quần áo, canh giữ ở cổng nhìn thấy người ra, một khắc này, cả người liền như bị chấn động, thoáng chốc sững sờ ngay tại chỗ.

Chỉ thấy thanh niên một đầu tóc dài phiêu dật đen nhánh thẳng đứng bên hông cùng một thân áo trắng phụ trợ càng làm nổi bật gương mặt tinh xảo của cậu, đai lưng cố định quanh eo buộc chặt áo bào có chút rộng lớn kia lại càng thêm nổi bật vòng eo thon thả. Tựa như tiên nhân bước xuống trần gian.

Không biết eo của cậu, có đủ hay không một tay có thể ôm trọn ?!!

Bàn tay Mộ Khanh Hàn trong ống tay áo, không tự giác giật giật, khi y kịp phản ứng tự mình làm cái gì, vành tai nháy mắt đỏ như máu, nhưng trên mặt lại càng biểu lộ thêm lãnh đạm, thậm chí khiến một đám người chung quanh cũng không khỏi bắt đầu suy đoán, có phải là có chuyện gì hay không chọc tới tôn đại thần này.

Cảnh quay sắp tới chính là một màn Trần Khải Tinh trên đường gặp được Hứa Tà đang bị người đuổi gϊếŧ từ trên sườn núi lăn xuống, hai người xác định vị trí sau đó liền bắt đầu.

Đây chẳng qua là một cái dốc nhỏ, Hứa Tà hốt hoảng chạy đến dốc núi, ánh mắt hơi đờ đẫn tràn đầy sợ hãi, thở hổn hển nhìn sát thủ đang nghênh tới, từng bước lui về phía sau, lại không may đạp hụt, trực tiếp lăn xuống dưới!

Một màu trắng đó, tựa như một quả cầu một đường lăn xuống dưới sườn núi, Hứa Tà trong vô thức bảo vệ đầu của mình, khi cậu nhóc mơ màng đứng lên, mặc dù là đầy người bụi đất, vô cùng chật vật, nhưng lại không tổn hao chút tuấn mỹ nào của hắn.

Phát hiện dường như không có gì đáng ngại về sau, liền có chút bất ổn hướng phía trước nhảy tới tiếp tục muốn chạy, lại bởi vì vừa rồi xoay tròn quá độ mà mất cảm giác phương hướng, lập tức đầu đυ.ng vào một thân cây, liền rưng rưng nước mắt che đầu.

Từ Hàng đằng sau camera nhìn xem một màn này, cũng không khỏi phải trừng lớn mắt, ánh mắt của ông quả nhiên không sai, đứa nhỏ này, rất có linh hồn a!

Kịch bản bên trong không có một màn này, nhưng là bị hắn làm đến như vậy trở thành ngốc ngếch đáng yêu, cứ như thật sự là một nhóc ngốc thiên chân vô tà.

Bởi vì sườn đất không cao, sát thủ phía sau rất nhanh liền đuổi tới, nhìn thấy phía trước cái thân ảnh có chút lắc lắc bất ổn, nhe răng nhếch miệng cười một tiếng, xách đao nhào tới, nhưng trong nháy mắt lại bị đá bay.

Mộ Khanh Hàn vai trò Trần Khải Tinh toàn thân áo đen, càng thêm làm nổi bật lên khí chất lạnh lẽo của y, là nhi tử của minh chủ võ lâm, võ công tự nhiên là xuất sắc, không mất bao lâu liền đem toàn bộ sát thủ đuổi đi, chỉ là y mới bước vào giang hồ, tâm địa vẫn còn mềm yếu, cho nên cũng không có thương tổn tính mạng người khác.

“Ngươi không sao chứ?” Y quay đầu, hạ thân xuống nhìn xem người thanh niên kia, lại phát hiện hắn chỉ trừng lớn mắt nhìn mình, miệng bên trong không ngừng hô, “Đẹp quá, hắc hắc, đẹp, ôm một cái. . .”

Hứa Tà giang hai tay, hướng về trước mặt người xa lạ này đòi hỏi một cái ôm, dường như hoàn toàn quên mất vết thương trên người cùng sợ hãi vừa bị truy sát vừa rồi.

Trần Khải Tinh mắt nhìn cánh tay gần như sắp chạm tới mặt mình, có chút không được tự nhiên hướng về sau tránh, kiên trì hỏi, “ Ngươi không sao chứ? Tên gọi là gì?” Lặp lại mấy lần đều không có có được đáp án về sau, mới hiểu, “Là một nhóc ngốc a. . .”

Hứa Tà một mực đung đưa tay, nhưng không có người đến an ủi hắn, vết thương trên người dường như lại bắt đầu đau, liền cảm giác có chút ủy khuất, mếu máo trong mắt chứa đầy nước, tựa như lúc nào cũng có thể nhỏ xuống, “Muốn ôm một cái, đẹp. . . Ôm một cái, đau, muốn ô ô. . .”

Hắn nói năng lộn xộn gì đó, Trần Khải Tinh lại hoàn toàn nghe không hiểu, cuối cùng bất đắc dĩ, nhìn đứa nhỏ này một bộ dáng vẻ có thể lập tức khóc lên, chỉ có thể đưa tay đem hắn kéo vào trong ngực, trấn an nói, “ Không khóc, ca ca mang ngươi xem đại phu a. . .”

Sau đó đem người ôm vào lòng, biến mất tại cuối con đường nhỏ.

“Cắt! !” Từ Hàng hô ngừng, ông xem lại một lần nữa cảnh vừa mới thu hình lại, phát hiện thế mà một lỗi cũng không có, thậm chí cảm thấy Hi Thần đắm chìm trong kịch bản rất tốt, cứ như vậy quá tuyệt?

Mộc Hi Thần từ trong ngực Mộ Khanh Hàn rời xuống, có chút ngượng ngùng kéo ra một chút khoảng cách, bởi vì quay chụp thuận lợi, cảnh quay của hắn đã xong, tiếp theo chính là công đoạn của nam nữ chính, cho nên hắn có thể trở về nhà.

Lễ phép cùng Mộ Khanh Hàn nói lời cảm tạ về sau, quay người liền đi, không có chú ý tới sau lưng ánh mắt người kia tràn ngập thâm ý cùng phức tạp.

Mấy diễn viên quần chúng vừa nãy đóng vai sát thủ ghé vào một bên, vuốt vuốt có chút đau nhức cánh tay, bất đắc dĩ nói, “ Mộ ca có phải là tâm tình không tốt không? Làm sao xuống tay nặng như vậy? Tôi vừa mới rồi thật sự cảm thấy cánh tay của tôi sắp bị anh ấy bẻ gãy.”

Một người khác xốc lên quần áo của mình, trên lưng có một mảnh xanh tím rõ ràng, đυ.ng một cái liền hút khí, “Tê ~ thật không biết a, Mộ ca luyện qua võ hay sao. Xuống tay thật nặng, giống y như người luyện võ, lại nói trước kia cũng chưa từng nghe qua anh ta ra tay hung ác như thế a?”

“Tâm tự của những đại nhân vật này chúng ta làm sao biết được, anh ta hôm nay giống như sinh khí. . .”

“Đúng là xui xẻo, hôm nào không tức giận lại tức giận vào ngày hôm nay, ai ai, anh điểm nhẹ thôi. Haizz chúng ta vẫn còn mấy trận nữa. . .”