Chương 29: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (2)

Tưởng Minh Hiên mất đi một đuôi nhỏ suốt ngày theo ở phía sau thanh nhàn hơn không ít, tình cảm cùng Thẩm Lăng cũng là phát triển nhanh chóng.

Đối với tiểu sủng vật này, gã có thể nói là tương đối hài lòng, thức thời lại biết nhìn mặt mà nói chuyện, dáng dấp cũng tương đối hợp khẩu vị gã, trước đó làm sao lại không có phát hiện một bảo bối tốt như này đâu?

Hiện tại gã vì Thẩm Lăng mà trên cơ bản đều cho những tài nguyên tốt, mặc dù vẫn là vai phụ nhỏ, nhưng đều là mấy đạo diễn danh tiếng, một khi tài năng được biểu lộ ra, lại có thêm sự giúp đỡ của gã, vậy thì không khác gì bật hack.

Tưởng Minh Hiên gần đây giúp Thẩm Lăng tìm là một bộ phim cổ trang võ hiệp « Hộp gỗ », nội dung bộ phim chính là nam chính Trần Khải Tinh che chở một Hộp gỗ, một đường tìm ra bí mật của hộp gỗ cùng đánh quái, cuối cùng trở thành người đứng đầu chính đạo, bộ phim này cùng các bộ phim cổ trang khác phổ thông khác có sự khác biệt chính là kịch bản của nó phá lệ cẩu huyết, nhưng lại khiến người xem muốn ngừng mà không được, mà nguyên bản Thẩm Lăng nhờ nhận được một vai diễn gây tranh cãi lớn nhất trong phim mới hoàn toàn bạo hồng.

Trần Khải Tinh đang trẻn đường hộ tống Hộp gỗ, gặp được một tiểu ngốc tử trăng trắng mềm mềm lạc đường, lúc đó tiểu ngốc tử bị người đuổi gϊếŧ, được Trần Khải Tinh cứu, liền một đường đi theo Trần Khải Tinh, thẳng đến sau này khi Trần Khải Tinh gϊếŧ chết đại Boss cuối cùng vì võ lâm mà trừ hại, lại bị đồ ngốc chuốc một bầu rượu mê đảo, khi đó mới biết, cái đồ đần này là đệ đệ đại Boss kia.

Tuy rằng cuối cùng vẫn bị nhân vật chính tru sát, mà số lần xuất hiện cũng không quá nhiều, nhưng là nhân vật này, tuyệt đối là một nhân vật khiến đám người bàn tán say sưa, đối với nhân vật này đòi hỏi diễn xuất cũng khá cao, nhìn thấy triển vọng của nhân vật này, Thẩm Lăng cầm kịch bản, có chút điều chỉnh tư thế ngồi, trong mắt tràn đầy quyết tâm, những người khác còn chưa biết được tin tức này, hắn nhất định phải chuẩn bị thật vẹn toàn.

Tại tầng cao nhất của Thiên Hoa, Phó Tử Hàn nhìn thiếu niên tinh xảo đối diện, hoàn toàn không có cách nào đem đệ đệ mũm mĩm trước kia của mình liên hệ tới.

Thiếu niên có làn da trắng muốt như ngọc, lông mày thanh mảng, sóng mũi cao, đôi môi xinh xắn ngọt ngào, nhất là đôi mắt to tròn ngập nước kia, chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng đem người mê mẩn đến thần hồn điên đảo.

Cái này chẳng qua mới có nửa năm a. . .

Mặc dù ngoại hình vợ chồng Phó gia cũng là nhất đẳng, nhưng lại cũng không sánh nổi với thiếu niên xinh đẹp này, anh căn bản khó có thể tưởng tượng, vì biến thành bộ dạng này, mà em trai mà anh thương yêu nhất phải chịu bao nhiêu khổ!

“Em muốn đóng phim, vậy kí hợp đồng tại công ty nhà mình không tốt sao? Tài nguyên tốt trong công ty đều tùy em chọn, hơn hết anh cũng tiện chăm sóc em hơn, yên tâm hơn a. . .” Phó Tử Hàn có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt lông mày, em trai anh cái gì cũng tốt, chính là tính nết quá mức ưng bướng, chỉ cần cậu nhận định muốn làm việc gì thì người khác nói cái gì đều vô dụng.

Mộc Hi Thần ngồi dựa vào ghế da, một cái chân khoác lên một chân mà đung đung đung đưa, vốn nên là tư thế cà lơ phất phơ lại vì không lộ ra sự lỗ mãng mà ngược lại lại có nhiều hơn mấy phần hoạt bát cùng tùy tính, cho nên nói, mỹ nhân quả nhiên chính là một đặc quyền.

“Em muốn ký với Hoa Việt, ca ca, hảo ca ca, anh sẽ đồng ý chứ? Ký tại nhà mình, một điểm khiêu chiến đều không có. . .”

Hoa Việt, Tinh Vũ, Thiên Hoa là tam đại công ty đứng đầu, mà Tinh Vũ thì có một công của Thẩm Lăng - Ngao Phong, cho nên hắn tuyệt sẽ không đến đó.

Nhìn thiếu niên hơi chu môi làm nũng, lời cự tuyệt trên miệng khó mà thành lời. Phó Tử Hàn có chút lúng túng khó xử, chỉ là một động tác nũng nịu, lúc trước Phó Tử Thần làm rất nhiều, chỉ là không như vây giờ khiến anh chấn động mạnh như vậy.

Thuận lợi giải quyết ca ca nhà mình, Mộc Hi Thần dựa vào điều kiện xuất sắc của mình, thành công ký kết hợp đồng với truyền thông điện ảnh Hoa Việt, nhưng là Phó Tử Hàn vẫn không yên lòng, cho nên nhờ tổng giám đốc Hoa Việt - Mục Thắng chiếu cố hắn một chút.

Mộc Hi Thần lật kịch bản « Hộp gỗ » trong tay, bằng ánh mắt của hắn, cũng có thể nhìn ra một chút tinh hoa trong kịch bản này, cẩu huyết nhưng điều khiến người xem thích nhất là xem cái cái loại tình tiết máu chó này, mà lại nhân vật gây mâu thuẫn, khiến người xem một mực ghi nhớ nhất phim chính là Hứa Tà, cũng chính là cái đồ ngốc kia.

Một tuần sau là « Hộp gỗ » tuyển diễn viên, hội trường rộng gần 300m² chật ních các loại minh tinh, từ tuyến 1 đến tuyến 18, ai cũng nghĩ bộ phim của đạo diễn Từ Hàng, tuyệt đối là phẩm chất cao.

Mộc Hi Thần dùng đại mũ lưỡi trai che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra non nửa chiếc cằm thon, ngồi tại một nơi tương đối hẻo lánh ít người, ánh mắt hắn đảo qua Thẩm Lăng đang được *chúng tinh phủng nguyệt*, có chút hứng thú nhếch môi.

*Chúng tinh phủng nguyệt* : – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

Khoảng thời gian này được Tưởng Minh Hiên hỗ trợ Thẩm Lăng cũng coi như là một *tiểu thịt tươi*, so với những người ở đây tự nhiên là nhiều ưu thế hơn, chỉ có điều dường như bò quá nhanh, có chút vênh váo rồi?

*...* Chỉ những nam nghệ sĩ trẻ tuổi, có giá trị nhan sắc cao

Nha, mặc kệ như thế nào, lần này hắn ta phải nói tạm biệt với nhân vật này rồi nha.

Diễn viên chính của « Hộp gỗ » đã được định, lần này tuyển tất cả đều là vai phụ, chỉ là dường như để đạo diễn hài lòng không có mấy cái, cho nên người bị loại phá lệ nhanh.

Rất nhanh đến phiên Thẩm Lăng, cậu ta chỉnh sửa lại một chút y phục của mình, ung dung tự tin đi vào, lại qua một đoạn thời gian, mặt mũi mỉm cười đi ra, dường như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Mộc Hi Thần khẽ cười một tiếng, đứng lên, dựa theo quỹ tích nguyên bản, Thẩm Lăng đúng là người thích hợp nhất của nhân vật Hứa Tà này, cho nên đạo diễn trên cơ bản lần đầu tiên liền chọn Thẩm Lăng, đằng sau thì chỉ tùy tiện nhìn mấy cái liền định, chẳng qua bây giờ có người tốt hơn, không biết Từ Hàng có thể hay không xoắn xuýt một phen.

Thời điểm Mộc Hi Thần đi ngang qua Thẩm Lăng, Thẩm Lăng còn quay đầu nhìn hắn một cái, người này thật kỳ quái, những người ở đây đa phần là ăn mặc rực rỡ hoa lệ, chỉ hi vọng có thể được đạo diễn nhìn trúng, nhưng là cái người này lại cố tình cầm cái mũ che khuất khuôn mặt, không nhìn ra bộ dạng, thật là quái người.

Mộc Hi Thần đẩy cửa, lấy xuống cái mũ của mình, chỉ là một thân quần áo thể thao vô cùng đơn giản, lại có vẻ phá lệ có sức sống như vậy, tuỳ tiện liền tóm lấy tầm mắt mọi người.

Từ Hàng mở ra danh sách, trên dưới quét mắt “Cậu là Hi Thần?”

“Đúng thế.” Mộc Hi Thần ngọt ngào cười, dáng vẻ ngây thơ, Hi Thần là hắn dùng làm nghệ danh, chỉ dùng danh tự của mình để thuận miệng hơn một chút.

Từ Hàng nhìn Mộc Hi Thần hết lần này đến lần khác, cũng không thể không thừa nhận, đứa bé này có ngoại hình là phù hợp nhất với nhân vật Hứa Tà, chẳng qua là một người mới, diễn xuất như thế nào, còn phải đợi bàn bạc, dù sao ông đối bộ phim này khá mong đợi, quyết không cho phép bởi vì vấn đề tuyển diễn viên mà hủy nó.

“Cậu thử một chút một màn này, “ Từ Hàng đưa cho hắn một tờ giấy, bên trong chính là một màn Hứa Tà quyết định muốn gϊếŧ chết Trần Khải Tinh, nhìn như đơn giản, kỳ thật lại là khó khăn nhất.

Mộc Hi Thần tiếp nhận tờ giấy nhìn, nhắm mắt lại trầm tư một hồi, liền chuẩn bị bắt đầu, lại bị người đàn ông ngồi bên cạnh đạo diễn gọi lại, “Chờ một chút, tôi và cậu đối diễn đi.”

Y tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn đến cực điểm, ngũ quan so với người phương Tây còn muốn thâm thúy hơn, khiến người gặp một lần liền khó quên, ảnh đế Mộ Khanh Hàn?

Mộc Hi Thần chậm rãi trừng mắt nhìn, đây là tình huống gì?

Hắn rất nhanh liền phản ứng lại, đạo diễn kêu người mang đến hai cái bàn, Mộ Khanh Hàn ngã sấp trên bàn, nghiễm nhiên đã bị Hứa Tà hạ dược đánh ngã, mặc người chém gϊếŧ.

Mộc Hi Thần đi đến bên cạnh hắn, có chút xoay người, ngón tay lạnh buốt đảo qua ngũ quan y, cái này có thể xưng là một màn to gan khiến mọi người tại đây kích động không nhẹ, sợ vị tổ tông này đột nhiên nổi giận đóng sập cửa bỏ đi.

Nhưng mà kỳ quái là, Mộ Khanh Hàn cũng không hề động, tựa như thật sự ngủ say, giữa hai người có loại bầu không khí không nói nên lời, Từ Hàng cũng chỉ có thể nhẫn nại tính tình xem tiếp.

“Tinh ca, ngươi nói, ngươi làm sao lại tốt như vậy chứ?” Mộc Hi Thần cười ngọt ngào, một bộ dáng thanh thuần vô tội, hắn không có giống Thẩm Lăng biểu hiện cực kỳ bi thương, mà là cười đến hết sức vui vẻ.

Chỉ là cười cười, trong mắt nước mắt lại lăn xuống dưới, một giọt một giọt nện ở trong lòng mọi người, “Thế nhưng là ta nhất định phải gϊếŧ ngươi, kia, chúng ta thương lượng một chút, ta xuống tay rất nhanh, sẽ không đau đâu.”

Mộc Hi Thần cầm lấy bút bi trên bàn, giả vờ như chủy thủ, chậm chạp tại cổ y động, trong mắt xen lẫn nồng đậm tuyệt vọng cùng yêu thương khắc sâu, “Tinh ca, ngươi nhẫn nại một hồi liền tốt, trên đường chớ đi quá nhanh, Tiểu Tà sợ tối, ngươi chờ ta một chút, nếu là gặp được ca ca, nói với hắn, ta rất nhớ hắn, ta sẽ không lại tùy hứng nữa, hắn đừng giận ta. . .”

Mộc Hi Thần ngoài miệng còn đang nói linh tinh, chỉ là nụ cười lại càng thêm ngọt ngào, kết hợp với giọt lớn giọt nhỏ nước mắt, làm lòng người run lên, đột nhiên, hắn thẳng tắp đâm xuống nhưng tay bị bắt lại, Mộ Khanh Hàn mở mắt ra, trong mắt là cực hạn phức tạp cùng đau khổ, “Tiểu Tà, ngươi thu tay lại đi, chỉ cần ngươi từ bỏ báo thù, ngươi vẫn là . . .”

Lời còn chưa dứt, y bỗng nhiên trừng lớn mắt, vội vàng đứng dậy tiếp lấy thân thể bất chợt trượt, người trong ngực bộ dáng nho nhỏ mềm mềm, đồng dạng như trước đây, sẽ bám dính lấy y hô từng tiếng “Tinh ca”, nhưng là bây giờ lại chỉ có thể mất đi sinh khí như con búp bê rách nát , mặc cho y loay hoay.

“Không kịp Tinh ca, “ Mộc Hi Thần run run rẩy rẩy đưa tay, dường như nghĩ lại lại muốn sờ mặt của y, thế nhưng khí lực không đủ, bỗng nhiên bị nam nhân bắt lấy, dán tại trên mặt mình, “Ngươi làm sao lại ngốc như vậy? Ta không muốn gϊếŧ ngươi, ta làm sao có thể tổn thương ngươi? Vì cái gì làm chuyện điên rồ như vậy?”

Mộc Hi Thần nhếch nhếch miệng, từ đầu đến cuối đều là bộ dáng mỉm cười, nhưng càng thêm khiến cho người đau lòng, “Ta là đệ đệ của hắn, là người của Ma giáo, là đáng gϊếŧ, ngươi đừng khổ sở, thế nhưng là Tinh ca, ta thật rất thích ngươi nha, kiếp sau còn có thể tới tìm ngươi, có được hay không? Ta cam đoan, ta sẽ làm một hảo hài tử, tuyệt không làm ngươi khó xử. . .”

Chưa kịp hết lời, cái tay kia liền rủ xuống, giọt nước mắt trong suốt đọng lại trên khoé mi cong, miệng lại cười ngọt ngào, thật giống như hắn vẫn là đứa ngốc đáng yêu kia, giống như giữa bọn hắn không có hề có huyết hải thâm cừu, giống như trước đây bọn hắn vẫn luôn cùng một chỗ. . .

“Không! !” Mộ Khanh Hàn ngửa đầu thét dài một tiếng, qua thật lâu, mới chậm rãi nắm chặt cánh tay, đem người trên mặt đất vững vàng ôm vào trong ngực, cúi đầu cọ xát gương mặt mềm mại của cậu, “Tiểu Tà không sợ, Tinh ca mang ngươi về nhà, dẫn ngươi đi tìm ca ca. . .”

Biểu diễn kết thúc khoảng chừng hai phút đồng hồ, Từ Hàng bọn họ mới kịp phản ứng lại, hai mặt nhìn nhau, dường như không có cách nào tin tưởng cái này đã kết thúc, lập tức tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, Từ Hàng càng là kích động cả mặt đều đỏ lên, hô to, “Cậu, chính là cậu, đây chính là Hứa Tà mà tôi muốn!”

Mộc Hi Thần từ trong ngực Mộ Khanh Hàn lui ra, thận trọng lại ngại ngùng hướng hắn nói lời cảm tạ, lại bị người kia bắt lấy lấy cổ tay, nhét một tờ giấy.

Hắn ngẩng đầu, ôn nhu cười cười, một cặp mắt đào hoa liễm diễm bên trong còn có một tầng hơi nước mỏng nhìn Mộ Khanh Hàn, nháy mắt khiến cổ họng y xiết chặt, có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình.

“Thật nhìn không ra cậu thế mà là lần đầu tiên quay phim a, muốn hay không suy xét ký công ty của chúng ta? Tôi đã lâu không gặp một diễn viên có khí chất lại có linh hồn như vậy, hi vọng cậu có thể bảo trì a. . .”

Mộc Hi Thần xoay người gửi tới lời cảm ơn, gương mặt vẫn là đỏ bừng, dường như có chút xấu hổ, “Tôi đã ký với Hoa Việt, cảm ơn lời đề nghị của ngài, hi vọng về sau còn có thể có cơ hội cùng ngài hợp tác.”

Mộc Hi Thần khiến Từ Hàng có chút tiếc nuối thở dài, chẳng qua cũng không có cưỡng cầu, chỉ có thể hi vọng đứa bé này sẽ không quá nhanh bị nhuốm bẩn bởi cái giới này, mất đi mình linh hồn cùng khí chất riêng.

Mà một bên Mộ Khanh Hàn trong mắt lại hiện lên một vòng u quang, nhìn bóng lưng người kia rời đi, trong lòng thì thào cái tên của cậu, lại cảm giác như bị vật gì kỳ quái đánh trúng, nháy mắt đỏ thấu vành tai.

“Hi Thần. . .”