Một mũi tên màu đen mang theo lực lượng vạn quân lôi đình thẳng tắp bắn về phía tim nữ chính, nếu không phải Mộc Hi Thần vào thời khắc mấu chốt dùng đao gió đánh tan nó, Thẩm Thanh Liên nhất định sẽ chết ngay tại chỗ!
Hắn có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Tần Xuyên, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn kia căng cứng, hình như là đang rất tức giận, trong mắt thậm chí còn ẩn ẩn hiện lên hồng quang, lúc này nếu như huyễn thuật mất đi hiệu lực, vậy thì vui đây!
Hắn nghĩ nghĩ, đưa tay đem nữ chính kéo đến một nơi tương đối hẻo lánh yên tĩnh, lại chặt đầu toàn bộ mấy cái tang thi du đãng lân cận, sau đó lách mình vọt tới bên người Tần Xuyên, còn chưa kịp mở miệng liền bị người kia gắt gao níu lấy cổ tay, lực đạo gần như muốn bóp nát xương tay hắn.
Mộc Hi Thần : “?”
Hắn dùng sức giãy giãy nhưng không thoát được, chỉ có thể dùng một cái tay khác sờ lên mắt Tần Xuyên, thêm một cái huyễn thuật nữa, không để ý cái tư thế bất tiện này, cứ như vậy gϊếŧ ra một con đường máu.
Về sau vọt tới kho quân dụng, mọi người mới miễn cưỡng nhẹ nhõm thở phào, bên ngoài đại môn đóng lại, tạm thời cách ly với binh đoàn tang thi bên ngoài kia, trong lòng chợt dâng lên cảm giác sung sướиɠ khi sống sót sau đại nạn.
Kiểm lại một chút nhân số, lúc đến có hơn 500 người, bây giờ thì còn không đến 350 người, thật sự, là tàn khốc mà.
Mọi người một bên bi thương vì sự ra đi của chiến hữu, một bên lại cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn có thể đứng ở chỗ này, không biết nên nói là vui hay là buồn a.
Trương Tường là đội trưởng dẫn đầu nhiệm vụ lần này, anh ta mang theo đội Xích Viêm dẫn đầu đi vào phía trong, vì nhiệm vụ lần này thậm chí còn ra giá cao chiêu mộ hai cái dị năng giả không gian đi theo.
Thế nhưng dị năng gia không gian thực sự quá yếu không có công kích gì, lại không giống như không gian tùy thân, nguy hiểm liền có thể trốn vào đi, cho nên mặc dù đã liều mạng bảo hộ, họ vẫn chỉ còn một người, người đó được Trương Tường một mực buộc ở bên người nên may mắn sống sót.
Quá trình vận chuyển vũ khí cũng không quá khó khăn, một cái dị năng giả hệ Băng cùng Trương Tường hợp tác rất nhanh liền phá mở cửa khoá, bên trong là các loại vũ khí đan dược khiến người ta chóng váng hoa mắt.
Có trang bị trong tay, đường trở về phá lệ thuận lợi, không có hao tổn mấy liền thuận lợi trở lại căn cứ, sau đó chính là ăn mừng, chia của. . .
Mộc Hi Thần đối những cái nịnh nọt hư tình giả ý kia không có hứng thú, hắn hai ngày nay gần như mỗi ngày đều bị nữ chính quấn lấy, phát hiện người từng thầm mến mình là dị năng giả cao cấp, thấy thế nào cũng so với tên đàn ông mà cô phụ thuộc kia mạnh hơn nhiều.
Tự cho là tìm được một con đường sống sót mới, Thẩm Thanh Liên ngày ngày lẽo đẽo theo sau lưng Mộc Hi Thần, cho dù bây giờ là tận thế cũng suốt ngày xuyên một kiện váy trắng thuần, đấy, chính là dáng vẻ mà Hứa Thư Uẩn thích nhất.
“Thư Uẩn, tận thế sau khi bắt đầu, em liền rất lo lắng cho anh, đã từng muốn đi tìm anh, nhưng anh đã rời đi trước, thấy anh vẫn còn tốt không có việc gì, em thật sự rất vui, anh không biết khi đó em có bao nhiêu sợ hãi, em sợ, sợ là sẽ không còn được gặp lại được anh nữa . . .”
Thẩm Thanh Liên run rẩy nấc cụt nói những lời phiến tình, mũi đỏ bừng, nhìn qua thật khiến người khác mủi lòng.
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, em mới hiểu ra, kỳ thật người em thích nhất là anh, trước kia em sợ hãi phú nhị đại như anh đối với em không phải là thật tâm, cho nên một mực không dám bước tiếp, để chúng ta bỏ lỡ lẫn nhau lâu như vậy, nhưng ông trời thật có mắt, để cho hai ta gặp lại được nhau lần nữa, Thư Uẩn. . .”
Cô ả khóc khóc, nghĩ muốn hướng vào trong ngực Mộc Hi Thần, nhưng Mộc Hi Thần lại yên lặng lui ra sau, ngữ khí nhất quán đạm mạc, “Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cũng đã nghĩ thoáng rồi, khả năng tôi đối với em thật ra chỉ là nhất thời mê luyến, tôi đã nhầm tưởng, tôi đã luôn đem em coi như em gái mà chiếu cố rồi không nhận ra, bởi vì tôi từ nhỏ đã không còn thân nhân nên em yên tâm, về sau tôi vẫn sẽ bảo vệ, đối xử thật tốt với em!”
Thẩm Thanh Liên thân thể cứng đờ, có chút khó tin ngẩng đầu lên, cô không ngờ tới lòng của người này lại có sự thay đổi biến hoá lớn như vậy, há miệng nghĩ muốn nói thêm gì đó, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Gục đầu xuống, ánh mắt vừa vặn đảo qua dây chuyền Mộc Hi Thần đeo trên cổ, trong mắt lóe lên một đạo ám quang, lâu sau mới chậm chạp tiếp tục nói : “A, cái này cũng là tại em, lúc có không biết trân trọng mất đi rồi mới hối hận, Thư Uẩn, không biết còn có hay không một cơ hội mời anh tới chỗ em ngồi một chút, . .”
Khoé miệng Mộc Hi Thần rốt cục nhếch lên một ý cười, làm như mềm lòng mà gật đầu, đi theo nữ chính đến căn nhà gỗ - nơi ở mà căn cứ cung cấp cho.
Theo nguyên tác thì dị năng của nữ chính cũng không quá kém, nhưng giờ đây nữ chính chỉ là một cái dị năng giả hệ Thuỷ cấp 1, ngoại trừ làm một chút hậu cần cung cấp nước ra thì cũng không có tác dụng gì, nhất là năng lực chiến đấu, quả thực không khác gì người bình thường.
Lại thêm việc vị cường giả kia có vẻ không quá hứng thú với cô nên cuộc sống của cô trôi qua cũng không tốt lắm, sống khá khó khăn chật vật, khó trách không tiếc sử dụng mỹ nhân kế để một lần nữa đem Hứa Thư Uẩn nắm ở trong tay, dù sao trông như hắn bây giờ, chẳng phải giống như một con dê béo hay sao?
Thuận theo ý Thẩm Thanh Liên, Mộc Hi Thần ăn những cái thức ăn kia, làm bộ như không phát hiện cô ta vụиɠ ŧяộʍ lấy dây chuyền ngọc bích từ trên cổ hắn xuống, nhàn nhã dựa trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, cho nên nói, ngấp nghé đồ của người khác đồng thời dùng thủ đoạn bỉ ổi trộm lấy, nếu như bị hố chết, cũng là đáng đời!
Thẩm Thanh Liên cảm giác trái tim mình đập dồn dập, đồ vật nắm trong tay làm cô nhất thời có chút hoảng hốt, không biết vì cái gì, khối ngọc này đối cô có lực hấp dẫn trí mạng, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một tế bào đều đang kêu gào cướp lấy nó, nó vốn nên thuộc về ngươi!
Thế nhưng đến khi thật sự đến tay rồi thì lại không biết làm như thế nào để giấu đi?
Hứa Thư Uẩn là dị năng giả, hôn mê không được bao lâu, chờ hắn tỉnh lại khẳng định sẽ đi tìm bốn phía, mình cũng sẽ bị hoài nghi đầu tiên, cho nên đến cùng nên giấu ở nơi nào mới có thể không bị phát hiện?
Nghĩ như vậy, bốn phía bắt đầu lần sờ những nơi thích hợp, ngay cả những cái khe góc tường cũng đều tỉ mỉ sờ qua một lần, sau đó phát hiện ra một chỗ thích hợp rộng vừa đủ để giấu mặt dây chuyền, về sau hết thảy đều suôn sẻ.
Qua nửa giờ, Mộc Hi Thần giả vờ mờ mịt tỉnh giấc, mắt thấy gian phòng vắng vẻ, nhẹ giọng hô, “Thanh Liên? Em đang làm gì thế?”
Đáp lại hắn là những âm thanh truyền tới trong phòng bếp, tựa như âm thanh đồ vật đột ngột rơi xuống, nghĩ đến nữ chính có tật giật mình đang cắn rứt lương tâm hoảng sợ và áy náy, liền khiến tâm tình hắn rất tốt.
“Không có. . . Không có việc gì, chỉ đơn giản là sơ ý làm rơi cái nồi.” Thẩm Thanh Liên cao giọng hô câu, nghĩ nghĩ lại đứng lên, làm ra một vài trận đinh đinh đang đang.
Cuối cùng lúc nữ chính đi ra, trên trán có một vài chỗ rõ ràng có máu ứ đọng, trên cổ tay bị trầy xước, trông chật vật không chịu nổi.
“Làm sao lại thành ra cái dạng này?” Mộc Hi Thần than nhẹ một tiếng, đi qua như muốn giúp nữ chính xử lý một chút vết thương, Thẩm Thanh Liên lại như bị con mèo đạp phải đuôi, né hắn xa mấy mét, lắp bắp nói, “Không có. . . Không có việc gì, thật sự không có việc gì, Thư Uẩn anh nếu là không có việc gì vậy liền về trước đi, em cảm thấy hơi khó chịu, muốn nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, Mộc Hi Thần chỉ có thể coi như thôi, đi tới cửa, mới giả vờ như không có việc gì hỏi một câu, “Thanh Liên, em có nhìn thấy dây chuyền của anh không? Anh không nhìn thấy nó đâu?”
“Cái...cái gì dây chuyền!” Thẩm Thanh Liên hét lên một tiếng, “Em không biết, chẳng lẽ anh hoài nghi là em cầm? Hiện tại là tận thế, dây chuyền ngọc bích đó lại không đáng giá em lấy nó đi làm gì? Hẳn là anh không cẩn thận làm rơi ở đâu đó đi!” Ánh mắt của cô ta tránh trái tránh phải, Mộc Hi Thần nhận thấy được trong lời nói của cô ta xen lẫn chột dạ cùng thấp thỏm.
Thật ra hắn cũng chỉ là muốn trêu đùa Thẩm Thanh Liên một chút mà thôi, cho nên không có thêm xoắn xuýt gì liền rời đi.
Phải đến khi Mộc Hi Thần hoàn toàn đi xa, Thẩm Thanh Liên mới toàn thân mềm nhũn co quắp ngã trên mặt đất, tay nắm thật chặt, tim đập như sấm.
Anh ăn đồ của tôi, tôi lấy dây chuyền thì coi như đó là anh dùng vật đổi lại,. . .
Thẩm Thanh Liên một lần lại một lần thôn miên bản thân mình, theo thời gian dần trôi qua vậy mà lại dần dần từ trong trạng thái sợ hãi thoát ra, thậm chí còn thật tin tưởng lời biện minh mà mình nghĩ ra.
Những thứ anh ta vừa mới ăn đều là những đồ tốt nhất trong thời kì tận thế này, mình dùng ba cái tinh hạch cấp 1 đổi lấy đồ ăn, anh ta dùng dây chuyền đến hoàn lại, chẳng phải là điều hiển nhiên sao!
Nếu như Mộc Hi Thần biết những ý nghĩ này của cô ta, nhất định sẽ cười nhạo một phen, dùng một bữa cơm để đổi lấy một cái không gian tùy thân, thật sự là lớn mặt!
Không thể không nói, nhờ cái loại tự cho mình là đúng này ở trong một số thời khắc mà những đứa con số mệnh này luôn có thể tìm được phương pháp thoát khỏi khốn cảnh, chứ nếu là người bình thường đâu ai có nghĩ như vậy!
Mộc Hi Thần đi về biệt thự của Tần Xuyên, bên trong gian phòng tối om, không có mở đèn, cũng không có khí tức của người sống, hắn bước vào trong hai bước, lại cùng một đôi mắt đỏ rực thẳng tắp đối mặt.
“Tần Xuyên? Sao không bật đèn?” Mộc Hi Thần tiện tay hướng bên cạnh sờ soạng, sờ đến một cái nhô lên rồi ấn xuống, ánh sáng bất ngờ xuất hiện làm cho hắn có chút phải nheo mắt lại.
Tần Xuyên ngồi ở trên ghế sô pha, tựa như một tác phẩm điêu khắc lạnh lẽo cứng rắn, đôi đồng tử đen nhánh không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, phảng phất như vừa rồi cặp mắt đỏ kia chỉ là ảo giác của hắn.
“Cậu vừa nãy đi đâu?” Thanh âm trầm thấp vang lên, mặt của Tần Xuyên là mặt liệt nên nhìn không ra cảm xúc, nhưng ngữ khí của y lại hàm ẩn bất mãn cùng nộ khí kiềm chế đến cực hạn.
Y chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Mộc Hi Thần, vốn dĩ dáng người y to con nên nháy mắt đem phần lớn ánh sáng đều che khuất, vững vàng đem người hoàn toàn bao phủ dưới bóng của mình.
Khứu giác nhạy bén giúp y ngửi thấy được nước hoa rẻ tiền thấp kém vương trên người cậu, còn có một chút mùi rượu, cơn tức giận vốn đã sôi trào giờ không còn cách nào che giấu, dùng sức kẹp chặt cánh tay Mộc Hi Thần, đem cả người cậu dựa vào tường, cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người không quá 1 cm, “Cậu vừa ở cùng với ai? Có phải là con tiện nhân kia không? Hả?”
Tần Xuyên mắt lại lần nữa lộ ra hồng quang, chúng tựa như hai viên hồng ngọc, bởi vì đưa lưng về phía ánh sáng, nên đôi mắt của Tần Xuyên càng ánh lên sắc đỏ chói mắt.
Mộc Hi Thần không tức giận khi bị cưỡng ép, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi đỏ rực kia, cười khẽ một tiếng, “Hình như tôi chưa từng nói qua, mắt của anh rất đẹp?”
Tần Xuyên nghe vậy sửng sốt, sức lực trên tay buông lỏng, Mộc Hi Thần nhân cơ hội tránh thoát, hai người ngay trong không gian trật hẹp quần ẩu, mỗi một chiêu thức đều tàn nhẫn, không ai chịu nhường ai.
Sau nửa giờ, hai người mỗi người chiếm lấy một cái góc, hơi thở hơi hỗn loạn, Mộc Hi Thần hờ hững nói, “ Chất vấn tôi? Anh tính cái gì mà cũng dám chất vấn tôi? Đừng quên, mạng của anh là của tôi!”
“Đúng!” Tần Xuyên không chút do dự gật đầu, từng bước một hướng đến bên kia đi qua, vừa đi vừa nói : “Hết thảy mọi thứ của tôi đều là của em, mà em, cũng chỉ có thể là của tôi, tôi yêu em! Ngay cả trái tim này đã chết lặng rất lâu rồi nhưng cũng là vì em mà một lần nữa nhảy lên, tôi so với bất luận kẻ nào đều yêu em nhiều hơn, em là thật sự không cảm nhận được sao? Tôi mãi mãi sẽ không phản bội em, em cũng chỉ nhìn tôi, không tốt sao?”
Mộc Hi Thần sững sờ, sau đó liền bị người kia bắt lấy cơ hội ôm vào trong ngực, những lời vừa rồi, làm sao lại quen tai như vậy?
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại, một kí ức xa xôi bị cưỡng chế đánh thức, đồng thời cũng bị nỗi đau thấu xương làm cho tỉnh lại, nhưng dường như nó cũng không phải quá khó có thể chịu đựng.
“Bỏ ra, đứng thẳng!” Mộc Hi Thần đẩy con chó to xác nằm sấp trên người mình ra, nhưng cái tên kia lại vẫn không có nhúc nhích, thẳng đến khi hắn nổi cáu, Tần Xuyên mới ủy ủy khuất khuất mà đem người buông ra, nhưng vẫn ôm lấy hắn, cứ chăm chăm mà nhìn hắn.
“Anh vừa nãy. . . nói cái gì? Tôi chưa nghe rõ.” Mộc Hi Thần gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Tần Xuyên, dường như muốn từ trong mắt của y nhìn ra cái gì đó quen thuộc.
Tần Xuyên nháy mắt nghiêm mặt nói, “ Tôi so với bất luận kẻ nào đều yêu em nhiều hơn, mạng của tôi là của em, tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội em rời bỏ em, cho nên, đừng để ý đến những thứ ngổn ngang kia, chỉ cần nhìn tôi, có được hay không?”
Câu nói quen thuộc đó nháy mắt khiến hốc mắt Mộc Hi Thần ướŧ áŧ, hắn khẽ ngẩng đầu, muốn ép những giọt nước mắt cùng những tưởng niệm xuống.
Từ trên xuống dưới quét mắt nhìn Tần Xuyên một lần, ánh mắt lộ liễu của Mộc Hi Thần khiến thân dưới Tần Xuyên căng lên, không tự chủ được ưỡn ngực, giống con sư tử đực đang phô ra hình thể tráng kiện của mình với bạn tình, chỉ mong giữ lấy một ánh mắt của người kia.
“Uy, tôi nói, “ Bỗng nhiên, y nghe được cái người kia lại nói ra lời khiến trái tim y loạn nhịp, “Anh biến thành tang thi rồi, món đồ kia còn hữu dụng nữa không?”
Tần Xuyên sửng sốt, đối mặt với đôi mắt nhiễm đầy ý cười trêu chọc của thanh niên, nhào tới, nhịn được thì không phải là đàn ông!
Tác giả có lời muốn nói : Tác giả cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn hì hì hì ha ha ha(? ? ? ? )