Mộc Tiêm Tiêm từ lâu đã mất đi dáng vẻ xinh đẹp vốn có trước đây của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ lấm lem bẩn thỉu, không biết là bị dính bẩn từ đồ vật nào đó, thân mình gầy đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương, xương gò má thì nhô cao, nhìn qua có chút doạ người, tựa như một bộ xương khô biết đi được phủ thêm da người.
“Anh là của em. . . không yêu em. . . A, không yêu em thì anh cũng vẫn sẽ là của em. . . Ha ha. . .”
“Là của mình. . . Còn có bảo bảo, có phải hay không nhớ bố? Chà, xem này! Bố ở đây này . . .”
“Chúng ta sẽ ở bên nhau . . . Vĩnh viễn cũng không chia rời . . . Không bao giờ tách nhau ra. . .”
Trong miệng cô ta ngâm nga một bài hát, nương theo lời bài hát là những giai điệu quỷ dị ghê rợn, trông cô giống hệt một mụ phù thủy đang nấu một món súp “ngon lành”, cho đến khi bị cảnh sát bắt, cô vẫn không quên đem đống thịt nhão ôm vào trong tay, dáng vẻ mười phần điên cuồng.
Sau khi kiểm tra, những cái thịt vụn kia quả nhiên thuộc về Tiêu Dật Trần, lần này tất cả chân tướng đã được sáng tỏ, thế nhưng Hàn Khải Mạc rõ ràng không quan tâm đến một con đàn bà điên khùng như thế tại sao lại có thể trốn khỏi bện viện tâm thần mà không có người trợ giúp cũng như làm thế nào mà cô ta có thể gây án, lão chỉ dùng một số tiền lớn thu mua một vài nhóm quan hệ xã hội công chúng, thế là tiêu đề của tờ báo ngày hôm sau chính là : “Tổng giám đốc Hoàn Vũ cùng cô bé lọ lem nghèo khó tương ái tương sát nhau? ! !”
“Bạo! Người tình bí mật của Tiêu tổng tài!”
“Một tài năng trẻ lại chân đạp hai thuyền, bị người tình cũ gϊếŧ hại gần chết. Thật là oan nghiệt!”
Trong nhất thời tất cả các phương tiện truyền thông toàn bộ bùng nổ, nhao nhao đổ xô đến bệnh viện cùng Hoàn Vũ, mưu cầu có thể thu hoạch được một chút thông tin, mà theo lời của một số đồng học của Tiêu Dật Trần cùng một vài đối thủ chính trị ra mặt làm chứng, chứng thực rằng giữa hắn cùng Mộc Tiêm Tiêm quả thật có một đoạn gút mắc, chỉ là hắn đơn phương phủ nhận vụ việc, điều này liền triệt để khiến dư luận hoàn toàn phẫn nộ.
“Tiêu đại tổng tài thật có năng lực a, sau khi chơi đùa chán tấm chân tình của một thiếu nữ trong sáng xong thì liền bỏ cô đi như bỏ một thứ giày rách, thậm chí còn vì lấy lòng Hàn gia tiểu thư mà ở trước mặt tất cả mọi người công khai châm chọc, chế nhạo cô, đem người bức đến điên, hiện giờ thành ra như vậy quả thực là tự lây đá đập chân mình, ông trời thật đúng là có mắt!”
“Tra nam cặn bã! Trên thế giới này nếu là hắn đứng thứ nhất thì không có người thứ hai! Nếu chướng mắt người ta nghèo vậy thì cũng đừng qua lại với người ta a, vì những cái quyền thế chó má kia mà đi cưới Hàn Sở Vân, tổn thương đồng thời cả hai thiếu nữ vô tội, loại tra nam cặn bã thật sự là chết cũng không hết tội!”
“Cặn bã tra nam +1, tôi là đồng học của Tiêu Dật Trần. Có thể khẳng định là hắn trước đây là hắn chủ động theo đuổi Mộc Tiêm Tiêm, sau khi đạt được liền vứt bỏ cô, thậm chí còn sỉ nhục nói con của mình là con hoang không biết ở đâu ra, thật sự là cặn bã, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy đó. . .”
“Cặn bã tra nam +10086 “
“. . .”
Cái gọi là *tường đổ mọi người đẩy* không gì hơn cái này đi.
*...* : khá giống câu "Giậu đổ bìm leo", khi thấy người khác gặp khó khăn, không tìm cách giúp đỡ mà tìm mọi cách để lợi dụng thời cơ tư lợi cho mình.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Dật Trần trở thành nhân vật tiêu biểu của sự bàn tán, chẳng qua là cái loại nhân cách hôi thối bốc mùi, mấy người khác tuy trong bệnh viện vẫn còn đặc biệt chăm sóc hắn, thế nhưng tiếng xấu lan xa, thậm chí lan đến cả nước ngoài, khắp nơi là các tin tức bẩn thỉu của hắn, cho dù hắn có tỉnh, cũng không thể nào rửa sạch được.
Thừa dịp dư luận trên mạng thiên về một phía, Hàn Khải Mạc tổ chức buổi họp báo, một mặt thống khổ đứng trước camera, trong mắt không che giấu được sự thất vọng, “Tôi từ khi Dật Trần còn nhỏ đã coi nó như con trai ruột mà chiếu cố, tôi đã cho là nó sẽ cùng Sở Vân có một cái kết tốt, chỉ là không nghĩ tới. . . Ai, đứa bé này là tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, vô luận nó phạm phải sai lầm gì, tôi làm trưởng bối, cũng không muốn trách móc nó quá nặng nề, chỉ là lần này, nó thực sự là quá đáng, Sở Vân con bé. . . Con bé vô tội a!”
Hàn Khải Mạc nghẹn ngào không ngừng, cúi đầu xuống che giấu nước mắt của mình, tựa hồ là không hi vọng bại lộ ra mặt yếu ớt nhất của mình trước mọi người, chỉ là bả vai có chút run rẩy vẫn là bị camera nhất nhất ghi lại, “Sở Vân là người đơn thuần, tôi không hi vọng nó bị những thứ bẩn thỉu này phá huỷ đi kỳ vọng về tình yêu đẹp đẽ của nó, cho nên tạm thời đưa con bé ra nước ngoài giải sầu một chút, hi vọng con bé có thể thông suốt, dù sao đây cũng là người đàn ông mà nó đã yêu rất nhiều năm, thật sự là không ngờ tới. . .”
Thanh âm của lão càng thêm nhẹ, thậm chí còn chưa kịp nói hết câu đã vội vàng che mặt rời đi, thân mình xưa nay luôn thẳng tắp như tùng, giờ cũng có chút còng xuống, tựa như khó có thể chịu đựng, lưu lại cho một đám người hình tượng người cha đau lòng yêu thương con gái hết mực.
Chỉ một vài lời nói của Hàn Khải Mạc đã hoàn toàn đem Hàn Sở Vân biến thành thiếu nữ đơn thuần vô tội bị lừa gạt, mà Tiêu Dật Trần chính là tên cặn bã tra nam vô tình bạc nghĩa, bởi vì tin tức về tình trạng của Tiêu Dật Trần trong bệnh viện bị phong tỏa, cho nên mọi người cũng không biết là hắn bị thương tới trình độ nào, chỉ cho là bị một chút vết thương nhỏ không đáng kể.
Kể từ đó, Tiêu Dật Trần liền hoàn toàn buộc chặt với danh xưng cặn bã tra nam, đầu tiên là hắn lừa gạt tình cảm của một thiếu nữ vô tri đơn thuần, sau đó vì lợi ích mà cưới Hàn Sở Vân, thậm chí trước mặt mọi người sỉ nhục Mộc Tiêm Tiêm, có thể nói là cặn bã đến một tầm cao mới. Dù sao những lời nói đó của hắn trong lễ đính hôn vẫn còn nguyên đây trong trí nhớ của mọi người.
Bây giờ hắn bị bạn gái cũ trả thù, lộ ra nhân phẩm thấp kém, Hàn Sở Vân cũng chẳng qua là một trong những cô gái bị hắn lừa gạt, thuận thành chương mà thoát khỏi chiếc thuyền đổ nát này, thậm chí còn có thể chiếm được sự thương cảm, đồng tình trong lòng dư luận.
A, thật sự là một nước đi rất hay!
Mộc Hi Thần nhìn diễn biến phát triển của cả chuỗi sự kiện, không thể không bội phục sự tàn độc của Mộc Tiêm Tiêm cùng thủ đoạn sát phạt quyết đoán của Hàn Khải Mạc.
Sau khi phát hiện Mộc Tiêm Tiêm giả điên, hắn chẳng qua là động tay động chân một chút vào hệ thống theo dõi của bệnh viện tâm thần, lại tiện thể đánh lạc hướng của đám vệ sĩ giám sát Mộc Tiêm Tiêm trong 10 phút, quả nhiên, không phụ sự kỳ vọng của hắn, Mộc Tiêm Tiêm đã tận dụng rất tốt cơ hội này, nhân đó chạy thoát, một đường mò đến Hoàn Vũ.
Tại tầng hầm, hắn tạm thời cắt nguồn điện khiến nó chìm vào trong bóng tối, giúp nữ chính lẻn vào trong xe Tiêu Dật Trần, sau đó lại cho giao thông thuận lợi một chút, ai có thể nghĩ tới, nữ chính thế mà có thể làm đến nước này.
Quả nhiên, những người phụ nữ điên loạn vì tình là những sinh vật khủng bố nhất, các cô không sợ hãi, can đảm và cũng rất thận trọng, tâm trí kiên định đến nỗi ngay cả những người đã trải qua huấn luyện đặc thù cũng cảm thấy mặc cảm, bình tĩnh lên kế hoạch, không chút run rẩy, sẵn sàng ra tay, quả đúng là một *nữ trung hào kiệt*, không hổ là nữ chính được ý thức thế giới ưu ái.
*...* : Người con gái có tài năng và chí khí hơn hẳn người bình thường.
Đồng dạng, dưới một loạt hành động của Hàn Khải Mạc cũng làm cho hắn cảm thấy vô cùng hài lòng, lần này, Tiêu Dật Trần hoàn toàn không có cách nào để có thể xoay người được nữa!
Bởi vì bị Hàn thị cường thế cưỡng ép rút vốn, cộng thêm một đống sự cố của Tiêu Dật Trần, tạo cho công ty những ảnh hưởng tiêu cực cực kỳ nghiêm trọng, đông đảo khách hàng hợp tác nhao nhao đổi ý, nguyên bản ký thác toàn bộ hi vọng vào Hoàn Vũ về công trình đường cầu trên sông, không ngờ sự việc lại đổ bể, nhiều vấn đề nảy sinh, mắt xích tài chính đứt gãy, ngân hàng thúc giục trả tiền, nhiều nhân viên cốt lõi lần lượt từ chức. . .
Không đến nửa tháng, Hoàn Vũ đã từng là một trong những tập đoàn đứng đầu nay đã trở thành một cái xác rỗng, liều mạng duy trì cái lớp ngoài vinh quang nhưng bên trong đã sớm thủng lỗ chỗ này, dù chỉ là một kích cũng không chịu nổi.
Vào lúc cao tầng Hoàn Vũ tuyệt vọng, Giang thị gửi tới lời nhắn, muốn bàn về việc thu mua công ty, vốn nên là một sự việc hết sức gian nan khó quyết định, thế nhưng lại được hội đồng quản trị nhất trí tán thành, về phần lý do. . .
A, nếu Hoàn Vũ phá sản, toàn bộ bọn họ tất cả đều phải *uống gió tây bắc* mà sống, thậm chí có thể sẽ phải mang trên lưng một khoản nợ kếch xù, còn nếu là được Giang thị thu mua, kia Hoàn Vũ sẽ trở thành một công ty con của Giang thị, nể tình bọn họ đã từng đóng góp vì công ty, dù thế nào thì bọn họ cũng vẫn sẽ là nhóm quản lý công ty.
*...* : dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát. Hay có thể hiểu tương đương như : hít gió mùa Đông bắc, hít khí trời, uống nước lã, húp cháo, ăn cám...
Mà lại còn được cây đại thụ Giang thị chống lưng, quả thực là rất an toàn, bất quá sao hiện giờ trong lòng lại mạc danh cảm thấy run sợ, sợ một ngày tỉnh lại liền sẽ không có gì cả, so sánh hai điều trên, thu mua hiển nhiên là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Trải qua sự thống nhất giơ tay biểu quyết của hội đồng quản trị, đề xuất được thông qua với 51% phiếu tán thành, thế là khi Tiêu Dật Trần thật vất vả từ trong hôn mê tỉnh lại, chỗ dựa duy nhất của hắn - Hoàn Vũ, đã trở thành vật trong túi của Giang Trầm Tức, và thậm chí kể cả hắn, cũng trở thành một trong những thủ hạ của Giang Trầm Tức.
Điều đó làm sao có thể khiến một người xưa nay luôn tâm cao khí ngạo như Tiêu Dật Trần làm sao có thể chấp nhận!
Mà cái này rõ ràng không phải cái thống khổ nhất, tại lúc hắn ý thức được rằng trên cơ thể mình xảy ra một loại biến hoá nào đó, cả người phút chốc lâm vào trạng thái điên cuồng, hắn biến thành thái giám rồi!! Hắn không còn cái nam nhân!
Mộc Tiêm Tiêm! Con độc phụ kia! Làm sao cô dám!
Tiêu Dật Trần hung tợn nhấm nuốt ba chữ này, hận không thể ăn tươi nốt sống, xe thịt uống máu Mộc Tiêm Tiêm!
Nhưng không hổ là nhân vật chính, sau nỗi đau ban đầu, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, bất quá chỉ là sự *bình yên trước cơn bão* mà thôi.
*...* : có nghĩa là ám chỉ việc yên lặng trước khi tai ương ập xuống.
Vấn đề của Tiêu Dật Trần đến đây coi như kết thúc, hắn như thế nào góp nhặt thế lực mưu cầu *Đông Sơn tái khởi* tạm thời không nói, Tề Triết về sau khi biết được tình cảnh bi thảm của hắn, còn cố ý chạy tới phòng bệnh mà đối với hắn các loại châm chọc chế giễu.
*...* : khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
Tề Triết bị cha mình một lần lại một lần đẩy vào hố lửa, tâm lý sớm đã trở nên vặn vẹo biếи ŧɦái, thế nhưng ngoài Tề Hoàn, người gã hận nhất thật ra là Tiêu Dật Trần.
Nếu không phải do người này, nếu không phải vì giúp hắn đối phó Giang gia, gã sẽ không rơi xuống tình trạng như thế này.
Tuy nhiên, điều khiến hắn hận nhất chính là Tiêu Dật Trần không chút do dự vứt bỏ hắn, dù chỉ là giúp hắn một chút thôi, hắn cũng sẽ không thay đổi tới mức cực đoan như này.
Nhìn thấy Tề Gia vì dùng chính bản thân mình trả giá mà hồi sinh, cuộc sống Tề Hoàn cũng trôi qua vui vẻ sung sướиɠ, thế nhưng đây hết thảy đều xây dựng dựa trên sự đau khổ của hắn, bảo hắn làm sao không hận!
Hơn nữa, trong khi Tề Hoàn một bên lợi dụng hắn, một bên lại chán ghét sự tồn tại của hắn, cảm thấy hắn là nỗi sỉ nhục của lão, a, cái nhà này, có cái gì đáng để hắn phải trả giá sao?
Sự phẫn uất, oán hận của gã lên tới đỉnh điểm là tại lúc lại bị Tề Hoàn đánh cho một trận tơi tả.
Vào ngày hôm nay, Tề Hoàn phát hiện một tệp tài liệu trong hộp thư, mở ra xem, thế mà lại là hàng loạt tập ảnh của thằng con trai của lão, trong những tấm ảnh hộ, Tề Triết đang cường thế đè lên một thanh niên khá cường tráng mà ra sức làm, cẩn thận nhìn thì nhận ra đây chính là cái người mà trước đó vài ngày đối Tề gia tiến hành đàn áp, chèn ép trên quy mô lớn, đó là nhị công tử tập đoàn Hoa Việt, cũng chính là bởi vì người này, liên hợp với Giang thị, cơ hồ đem Tề gia đè ép tới mức suýt không trở mình được!
“Tốt lắm, thằng khốn nạn! Tề gia biến thành thế này hoá ra đều là do mày hại! Nếu như như trước đó tao không có sinh mày ra thì Tề gia làm sao có thể đến mức này? Đáng lẽ ra tao nên gϊếŧ chết mày từ khi mày vẫn còn trong bụng của mẹ, mày giống như người mẹ *đoản mệnh* kia của mày, sinh ra chính là khắc lão tử! Xem tao hôm nay đánh chết mày như thế nào!”
*...* : nghĩa là chết sớm, chết trẻ, chết yểu, yểu mệnh, là người thọ yểu.
Dây lưng Tề Hoàn từng roi lại từng roi quất lên tấm lưng trần của Tề Triết, rất nhanh liền nổi lên từng vệt đỏ chót sưng vù, hơi nhô lên cao hơn so với vùng da trắng xung quanh, đỏ trắng phân biệt rất rõ ràng, nhìn đến mà giật mình, một mảng sưng đỏ đó cứ tiếp tục tiếp tục hứng chịu từng roi rơi xuống, nháy mắt liền rách da, dòng máu đỏ tươi thuận theo đó mà chảy dọc xuống dưới sàn.
Mặt vô biểu tình, hai mắt Tề Triết không có bất kỳ cảm xúc gì, tựa như là đã hoàn toàn quen thuộc với việc bị đánh đập kiểu này, chỉ là khi nghe thấy Tề Hoàn nói muốn đem hắn gϊếŧ chết trong bụng mẹ, ngay lập tức mắt lộ ra hung quang, hơn nữa khi nghe lão nhục mạ mẹ gã, hận ý trong lòng càng bừng cháy dữ dội.
Tề Triết cắn chặt môi, chậm rãi đưa tay sờ soạng xung quanh, chạm đến một vật cứng ngắc lạnh buốt, có vẻ là cái gạt tàn, thừa dịp Tề Hoàn đánh mệt dừng lại nghỉ ngơi, đột nhiên đứng dậy, dùng cái gạt tàn hung hăng hướng tới đầu lão!
Một cái, hai cái. . .
Tác giả có lời muốn nói : cốt truyện có vẻ dường như là đang phát triển theo hướng kinh dị . . . Ta kéo lại không ngừng nhưng bất lực đành để cho nó đi vậy, (^_^;) (*/ω *), nếu là các bảo bảo cảm thấy hơi sợ, liền tạm thời nhảy qua, ta mới sẽ không nói cho các người biết là thế giới tiếp theo là tận thế đâu. . .