Chương 103. Ta không nghĩ tới.

Tần Vật vừa mới đi qua cửa phòng bệnh, liền nghe thấy bên trong có tiếng trẻ con đang nôn khan, vội vàng lùi lại mấy bước, xông vào trong phòng.

Mấy vị bác sĩ khác cũng đi vào theo.

"Anh bạn nhỏ, cháu làm sao vậy? Bụng không thoải mái sao?" Có bác sĩ hỏi.

Tần Vật nhìn thoáng qua thấy hộp cơm trưa vẫn chưa được mở ra, rất rõ ràng việc này không liên quan tới bữa trưa.

Trong những tình trạng gặp phải do bị virut ảnh hưởng tới, thì khi tình trạng lây nhiễm chuyển biến nặng hơn sẽ bắt đầu có triệu chứng tiêu chảy, nôn khan.. v.. v..

Đối mặt với triệu chứng nôn khan của đứa trẻ, tất cả mọi người đều không dám nơi lỏng.

"Chú ơi, cháu khó chịu quá." Đứa trẻ bắt lấy ống tay áo của Tần vật, nhăn mày "yếu ớt" nói.

Tần Vật xoa đầu an ủi nó, "Không sao đâu, có bọn chú ở đây rồi, để các chú kiểm tra xem thử nguyên nhân là gì."

Mặc dù đứa trẻ chưa tới 10 tuổi, nhưng nó đã có thẩm mỹ từ sớm.

Nó biết Bạch Sương xinh đẹp, Tần Vật đẹp trai, cho nên nó cũng chỉ muốn sờ mặt của hai người này.

Đứa trẻ nhìn thấy khoảng cách giữa nó và Tần Vật còn một khoảng khá xa, tay của nó thì ngắn, không thể chạm tới trong khoảng cách này được.

Thế là đứa trẻ lại tiếp tục lôi kéo ống tay áo của Tần Vật, "Chú ơi, chú có thể lại gần cháu hơn một chút nữa không? Cháu sợ quá, cháu muốn được ôm chú."

Ở trong bệnh viện lâu đến vậy rồi, Tần Vật sớm đã nhìn qua vô số tình cảnh.

Người bệnh yêu cầu bác sĩ ôm bọn họ có rất nhiều, trên có bà cụ 80 tuổi, dưới có trẻ em mấy tuổi.

Bọn họ đều cần có cảm giác an toàn.

Mà trong mắt bọn họ, bác sĩ và y tá chính là nơi có cảm giác an toàn nhất.

Vì vậy đối với yêu cầu của đứa bé anh không hề tỏ ra bất cứ sự khó chịu nào, gật đầu, cúi người về phía đứa trẻ.

Bề ngoài thì đứa bé đang cau mày tỏ vẻ đau đớn yếu ớt, nhưng trên thực tế, trong lòng nó đang tính toán khoảng cách nào để nó có thể thuận lợi trực tiếp chạm vào mặt Tần Vật.

Mắt thấy khoảng cách giữa Tần Vật và nó càng ngày càng gần, đứa trẻ nhịn không được mà vui mừng đắc ý ở trong lòng, bên miệng không cẩn thận để lộ ra một nụ cười đắc ý.

"Cẩn thận!"

Trong nháy mắt, đúng vào lúc đứa trẻ chìa tay ra, một người tình nguyện viên mang khẩu trang lao thẳng tới chỗ Tần Vật.

Tốc độ của cô rất nhanh, sức lực cũng rất lớn, đυ.ng vào Tần Vật khiến anh lùi về bên tường.

Mà cô lại đứng đúng vào vị trí mà Tần Vật vừa mới đứng.

Động tác đưa tay muốn chạm vào mặt của đứa bé vẫn đang được thực hiện.

Mặc dù Tần Vật đã bị đυ.ng khỏi rồi, nhưng người tình nguyện viên đột nhiên xông tới trước mặt này, không phải là chị gái đã mang bữa trưa tới kia sao?

Nhưng vì sao chị gái lại phải mang khẩu trang?

Lúc trước khi chị ấy mang đồ ăn tới cũng không mang mà.

Đứa trẻ với tốc độ cực nhanh tháo khẩu trang của Bạch Sương xuống, lại thuận tiện sờ lên mặt cô.

Đứa trẻ nghịch ngợm lè lưỡi, "Hi hi, chị gái, em vẫn là đυ.ng được vào mặt của chị rồi đó!"

Tần Vật bị đυ.ng va vào tường phát ra một tiếng rên.

Sức lực của Bạch Sương quá lớn, khiến cánh tay của anh hơi trật khớp.

Nhưng hai giây sau, đứa trẻ lại vui vẻ cười phá lên.

Anh vô thức nhìn qua, vậy mà lại nhìn thấy khuôn mặt khiến anh ngày nhớ đêm mong kia!

Tần Vật chỉ ngẩn ra nửa giây, sau đó đôi mắt đen nhánh liền bị nỗi sợ hãi tột độ nhấn chìm.

Anh không hề để tâm tới cánh tay đang bị trật khớp kia, lập tức xông tới, bắt lấy bả vai của Bạch Sương đưa cô đi khỏi.

Mấy vị bác sĩ cũng vội vàng chạy ra theo.

Đứa trẻ nhìn thấy bầu không khí không được đúng lắm, nụ cười trên mặt vụt tắt.

Nó nhìn về phía những người bệnh nhân bên cạnh, "Làm sao vậy?"

Những người bệnh nhân khác đều lườm nó một cái, đồng thời âm thầm thở dài.

Vốn dĩ mọi người còn nghĩ nó chỉ là một đứa trẻ, có nói nhiều nó cũng không hiểu bèn không nói với nó.

Cho nên đứa trẻ cũng không hề biết rằng bệnh mà nó mắc phải là virut, sẽ lây nhiễm thông qua sự tiếp xúc với người khác.

Nhưng ai có thể ngờ được đứa trẻ này lại có thể buồn chán đến mức độ này, muốn đi sờ mặt nhân viên y tế!

Đây thật đúng là tạo nghiệp mà!

* * *

Tần Vật đưa Bạch Sương đi tiêm vaccine giai đoạn đầu, và còn đi làm xét nghiệm virut.

Kết quả xét nghiệm phải chờ hai ngày sau mới có.

Đối với Tần Vật mà nói, khoảng thời gian hai ngày này không thua kém gì việc đưa anh chiên trên chảo dầu.

"A Vật, cánh tay của anh bị trật khớp rồi, để em giúp anh xử lý một chút." Bạch Sương từ trên giường xuống, ôm lấy cánh tay của Tần Vật.

Trong nháy mắt, cánh tay trật khớp của Tần Vật đã được xử lý xong.

Nhưng anh vẫn luôn cúi thấp đầu.

"A Vật?" Bạch Sương ngồi xổm xuống nhìn anh.

Khi Bạch Sương nhìn thấy trên khuôn mặt Tần Vật đang âm thầm chảy những giọt nước mắt, cả người Bạch Sương cứng đờ, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.

"A Vật, là em đã làm anh đau rồi sao? Anh bị đau đến khóc rồi?"

Giọng nói của Tần Vật khàn khàn, "Sao em lại ngốc như vậy chứ? Sao em lại tới trước mặt nó? Tại sao em lại đẩy anh ra?"

Anh gầm lên những tiếng trầm thấp, giống như một con dã thú đang bị thương.

Bạch Sương mỉm cười, "A Vật, nếu như đổi lại là anh, nhìn thấy em gặp phải tình huống như vậy, anh sẽ làm như thế nào?"

Tần Vật trầm mặc không nói.

"Anh xem, anh cũng sẽ làm giống như em vậy, đúng không?"

Bạch Sương cười giảo hoạt, "Tình huống lúc đó không cho phép em suy nghĩ được nhiều, em chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là không cho phép anh chịu phải tổn thương."

Bầu không khí ngưng trệ một thời gian, Tần Vật đột nhiên ngẩng đầu, tựa vào gần trước mặt của Bạch Sương.

Trong đôi mắt đen nhánh đầy ắp sự kiên quyết đồng sinh cộng tử.

Nhưng lại bị Bạch Sương mang găng tay ngăn cản anh tiến tới.

Khuôn mặt Bạch Sương xinh đẹp ôn hòa, nở nụ cười nhìn thấu, "Anh muốn làm gì đó, A Vật."

Tần Vật cắn răng, trong đôi mắt đen ngập ánh nước, "Anh muốn hôn em, bất kể em có bị nhiễm bệnh hay không, anh cũng đều sẽ không để em phải chịu đựng một mình!"

Bạch Sương cười lắc đầu, "Không được."

Tần Vật cố chấp nói: "Anh cứ muốn đấy!"

Anh muốn thoát khỏi tay của cô, lại cảm thấy sau gáy truyền tới một cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt chìm vào màu đen, ngất đi.

Tần Vật rất nặng, với thể chất cơ thể hiện tại của Bạch Sương mà nói, thì không có cánh nào để có thể đưa anh nằm lên giường, chỉ có thể đặt anh nằm lên sô pha.

Bạch Sương mang khẩu trang xong, rời khỏi căn phòng này.

"Lãn Đản, kiểm tra xem thử ta có bị nhiễm bệnh không."

Lãn Đản là thần thú có khế ước chủ tớ Bạch Sương, sinh mệnh của nó và Bạch Sương được liên kết với nhau, Bạch Sương chết, nó cũng chết.

Nhưng mà nếu Lãn Đản chết rồi, Bạch Sương vẫn sẽ không chết.

Cho nên nếu muốn biết Bạch Sương có bị nguy hiểm gì không, căn bản không cần phải làm xét nghiệm virut dong dài làm gì, trong một giây Lãn Đản đã có thể cho cô đáp án.

[Chủ nhân, cô bị nhiễm bệnh rồi.] Giọng điệu của Lãn Đản có chút phức tạp.

Thực ra nghĩ một chút đã có thể biết, đứa trẻ đó đã là người mang virut, rõ ràng nó cũng đã tiếp xúc da thịt với Bạch Sương.

Đủ để thỏa mãn điều kiện hình thành truyền nhiễm.

Càng đừng nói đến chuyện thân thể của nguyên chủ Lâm Bạch Sương vốn đã yếu ớt.

Nằm trong nhóm người rất dễ dàng bị lây nhiễm.

"Nhiệm vụ đều đã hoàn thành hết rồi chứ?" Bạch Sương bình đạm hỏi.

Lãn Đản nói: [Hoàn thành rất suất sắc, chủ nhân vẫn luôn lợi hại như vậy!]

"Ừ, vậy là được rồi."

Lãn Đạn nhịn lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn nổi.

[Chủ nhân, thực ra lúc đó chỉ cần người nói với tôi một tiếng, tôi có biện pháp để ngăn cản đứa trẻ nghịch ngợm đó chạm vào Tần Vật, dù gì thì hiện tại tôi đã hồi phục được một xiu xíu thần lực.

Nhưng tại sao người lại không để tôi làm, mà phải tự mình xông tới ngăn cản chứ? "

Làm như vậy người sẽ phải chết đó..]

" Ta không nghĩ tới. "Bạch Sương băng qua nhóm người, đi về hướng ra khỏi bệnh viện," Trong đầu ta lúc đó không nghĩ được những chuyện khác, ta chỉ muốn che chắn giúp anh ấy."