Chương 49: Có Thuốc Giải

“Lộc cộc, lộc cộc.”

Tiếng vó ngựa vang vọng trên đường phố trống trải không người, bởi xung quanh vắng vẻ nên trở nên rất lớn.

“Sao Hàn Thế tử lại thành thế này?”

Bên trong xe ngựa, Phác Mẫn Tuệ nhìn chăm chú nam tử tuấn tú ngồi đối diện với vẻ mặt ê trề, có chút không vui nói: “Cho dù ngươi không muốn có liên quan gì với Phác mỗ, cũng chỉ có thể đối xử câu nệ với ta.”

“Ha,” Hàn Thừa Quân đẩy rèm cửa nhìn ra bên ngoài, lạnh lùng nói: “Trước tiên có thể ra khỏi Kinh thành đã… rồi hẵng châm chọc.”

“Nói cái gì?”

Từ hôm qua tới giờ Phác Mẫn Tuệ vẫn luôn có cảm giác có việc không lành ngày càng tăng mạnh: “Đây chính là do công chúa An Ninh tự truyền ý chỉ của Hoàng đế Đại Tấn các ngươi, đồng ý cho chúng ta rời đi.”

“Công chúa An Ninh… Ah, hay cho một công chúa An Ninh.”

Cho tới bây giờ, Hàn Thừa Quân lại không nghĩ đến tiền căn hậu quả, mất trắng mấy năm đèn sách như thế.

Từ đầu đến đuôi, hắn ta đều sợ nữ nhân Trầm Niệm kia sẽ chơi mình xoay vòng vòng! Hiện giờ sắp xếp hắn ta đi theo Câu Lệ, cũng đều do nữ nhân kia thổi gió bên tai!

Hắn ta hận!

Rõ ràng hắn ta có một tham vọng lớn, lại bởi vì nữ nhân này mà rơi xuống vực sâu!

“Đứng lại.”

Một hàng xe ngựa đưa Câu Lệ tiến đến của thành, quả nhiên liền bị quân Vũ Lâm ngăn lại.

“Phụng mệnh công chúa: Hiện giờ dịch bệnh trong Kinh thành chưa khỏi, sợ rằng sẽ truyền ra thành, mong các vị sứ thần thay toàn bộ quần áo trên người.”

Bên cửa thành đã lợp hai cái lều lớn, xem ra đã chuẩn bị đầy đủ.

Sắc mặt Phác Tuệ Mẫn bỗng nhiên biến đổi, liếc mắt một cái với mấy tên hạ nhân thân cận, không dấu vết mà duỗi tay nắm chặt quần áo che đi sợi dây chuyền, vẫn bình tĩnh xuống xe thay đổi quần áo.

Trong phòng thay đồ không biết đốt hương gì, nhìn rất sạch sẽ. Một bên còn có thêm vài tì nữ, nhìn dáng vẻ như là tới hầu hạ mọi người thay quần áo. Phác Tuệ Mẫn vẫy vẫy cho các nàng lui ra, tự mình lấy quần áo mới ra thay.

Vài cô thị nữ liếc mắt nhau một cái, nhẹ nhàng gật đầu, bóp nát viên thuốc ở ống tay áo.

Phác Mẫn Tuệ cúi đầu thay qυầи ɭóŧ xong, khi vừa nhấc người lên liền cảm giác đầu có chút choáng, hơi lung lay một chút lập tức liền được thị nữ đỡ lấy, sau cổ cảm thấy có chút gió thoáng qua.

Phác Tuệ Mẫn cảnh giác mà nắm lấy dây chuyền trước ngực, phát hiện không mất mới nhẹ nhàng thở ra, đẩy thị nữ ra mà tiếp tục thay quần áo.

Đợi tất cả mọi người thay quần áo xong, lần nữa bước lên xe ngựa, lúc này quân Vũ Lâm không cản lại, dễ dàng cho bọn họ ra khỏi Kinh thành.

“Đại Tấn các người còn có chút nói lời giữ lời.”

Cuối cùng sau khi rời khỏi Kinh thành nơi trái tim vẫn thấp thỏm không yên, Phác Tuệ Mẫn nhẹ nhàng thở ra, nghiêng người dựa vào xe ngựa.

“Công chúa An Ninh này, so với An Hoà, càng sẽ làm người… Ah, hắt xì!”

Đầu mùa thu thời tiết đẹp, bỗng nhiên Phác Mẫn Tuệ lại hắt xì một cái.

“Phác đại nhân.” Hàn Thừa Quân cảm giác không ổn trong lòng, âm thầm cho thuốc giải lúc trước vào trong miệng.

“Thuốc giải của ngươi còn đó không?”

Lúc trước hai người giao dịch làm cho dân thành điên đảo vì dịch bệnh, Phác Tuệ Mẫn cũng cho hắn một phần thuốc giải, Hàn Thừa Quân vẫn luôn cố gắng cất giữ thật tốt, tất nhiên chính bản thân Phác Tuệ Mẫn cũng sớm chuẩn bị tốt.

Phác Tuệ Mẫn đưa tay ra giữa cổ nơi có sợi dây chuyền, tràn đầy tin tưởng: “Đương…”

“ Sao, như thế nào!?”

Mặt dây chuyền hổ phách lúc đầu ở giữa cổ giờ phút này thế nhưng lại trở nên xám xịt, cực kì giống một viên đá tùy tiện nhặt được ở ven đường!

“Quả nhiên… Ta đoán không sai mà.”

Hàn Thừa Quân lắc đầu: “Nữ nhân Trầm Niệm này, sao có thể dễ nói chuyện như vậy.”

*

“Công chúa, thực ra dây chuyền này nhìn không giống cục đá mà giống như một chất lỏng gì đó lắng đọng lại sau khi được chế tạo thành đồ vật.”

Tại nội xá viện, Triệu thái y đầu tóc hoa râm nhìn chiếc dây chuyền trên mặt bàn, ngay từ đầu còn tưởng rằng công chúa muốn ban thưởng đồ vật gì đó cho bọn hắn chắc là đồ giả, sau đó lại nghe công chúa nói cái đó có thể là thuốc giải chữa dịch bệnh, làm cho một đám người hơn nửa tháng mệt nhọc bỗng tràn trề sức lực, vây xung quanh cái bàn mà nghiên cứu.

Trầm Niệm vỗ tay: “ Được rồi, điều bổn cung có thể làm đều đã làm, tiếp theo chỉ có thể nhờ vào các vị.”

Bên cạnh nàng còn có một người nam nhân, dáng người thon gầy, khí chất bất phàm.

“Bá tánh Kinh thành hiện giờ vẫn còn trong nước sôi lửa bỏng, các vị đại phu gánh vác trọng trách nặng nề, hi vọng có thể nhanh chóng chế tạo ra thuốc giải, cứu muôn dân trăm họ.”

“Chúng thần nhất định dốc hết sức lực, không phụ lòng Hoàng thượng gửi gắm.”

Trong phòng tất cả mọi người đều quỳ xuống, cùng giọng nghẹn ngào của nhiều vị đại phu, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, thế nhưng có một ngày bọn hắn có thể ở chung với Hoàng thượng trong một phòng. Hơn nữa điều càng làm bọn hắn không thể nghĩ tới chính là, Hoàng thượng không phải là một kẻ máu lạnh tàn bạo như mọi người đồn đãi, rõ ràng hắn là một người có lòng từ bi, không màng long thể chính mình mà tự mình đi vào nơi nguy hiểm, quả nhiên là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả minh quân*.

(*) Thời trước tới nay không có ai, mà cũng không ai được như vậy.

Không thể không nói, chút hiểu lầm này thật sự tuyệt vời.

Nếu các vị đại phu biết người mà bọn họ cho là một minh quân thì thật ra là tới chỉ muốn cùng hoàng muội của mình cùng độ xuân tiêu, có hay không mà tức giận đến mức cầm theo thuốc giải ngã trên mặt đất, hộc máu thăng thiên.

Cũng may kết quả cuối cùng là tốt. Công chúa An Ninh đưa dây chuyền đến đây được mấy ngày, Thái y viện liền liên hợp cùng đại phu nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải, cùng sự giúp đỡ của quân Vũ Lâm phân phát cho toàn bá tánh, mà dịch bệnh cuối cùng cũng có thể chấm dứt.

*

Hoàng hôn.

Thời gian đã tới.

“A ~ ah!”

Trong điện Tử Thần, trên long sàng, một thân hình mảnh khảnh bỗng nhiên quay cuồng, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ đầy đau đớn.

“Người đâu! Người đâu!”

Trầm Kình Thương hoảng loạn mà ôm lấy thiếu nữ khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh: “A Niệm, muội bị làm sao vậy.”

Vương Thủ Đức vội vàng đi vào trong điện liền nghe thấy tiếng chủ tử quát: “Truyền thái y!”

“Không, không cần.”

Hàm răng Trầm Niệm cắn chặt đầu lưỡi, nói với Trầm Kình Thương: “Cho người khác lui đi.”

“……” Trầm Kình Thương đưa tay ra đỡ thiếu nữ nhanh chóng cảm nhận được y phục của nàng không chỉnh tề.

“Nghe công chúa!” Hắn quay đầu phân phó với Vương Thủ Đức.

“Vâng.”

Vương Thủ Đức cúi đầu lui ra, ra khỏi điện liền cho lui tất cả tì nữ, chính mình gấp đến mức đứng bên ngoài xoay vòng vòng.

Công chúa An Ninh lại xảy ra việc gì?

Ông trời phù hộ, công chúa ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì, nếu không Hoàng thượng hắn chắc chắn sẽ phát điên!