Chương 50: Đã Đến Lúc (Xong)

Rốt cuộc Thiên Đạo là cái gì?

Khi Trầm Niệm bị trấn áp ở hắc lao từng suy nghĩ.

Nàng sinh ra đã là Tiên hồ, thiên phú trời sinh, thiên tư lỗi lạc, từ trước tới nay học thuật pháp đều dễ như trở bàn tay, là người trẻ tuổi xuất sắc trong tộc nhân, thậm chí dù chỉ mới ở tuổi đôi mươi trong Hồ tộc trĩ linh, liền được tộc trưởng mang theo tham gia buổi tụ hội của chúng tiên ở Vân Tập Dao Trì, gặp được vô số thượng tiên, cũng từng được khen ngợi rất có tuệ căn*.

(*) Tuệ căn*: Là yếu tố căn bản thứ năm của sự tu học. Tuệ chính là Chánh Tri Kiến phát sinh trên lộ trình tâm Bát Chánh Đạo siêu thế có trục chính là Chánh Niệm – Chánh Định – Chánh Tri Kiến mà gọi tắt là NIỆM – ĐỊNH – TUỆ.

Nàng vốn nghĩ rằng tiền đồ của mình sẽ luôn suôn sẻ, thành thành thật thật tư luyện đến Cửu Vĩ, liền có thành tựu đầy mình, một bước lên trời cao, trở thành một trong những tiên nhân đó. Nhưng mà hình như Thiên Đạo không muốn thấy nàng, thậm chí có lẽ là nghĩ nàng cùng những nữ nhân hay đeo bám người này người nọ giống nhau, đều không được Thiên Đạo yêu thích liền bị xui xẻo đeo đuổi, chết cũng không được tử tế.

Ban đầu đồng đội tin cậy phản bội nàng, hãm hại nàng, nàng không thể hiểu được nên đã hành hạ một hồ yêu vô tội đến chết, bị vây giữ ở bên trong hắc lao vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời, bị mọi người khinh bỉ, hủy đi tất cả thuật pháp.

Hắc lao tối tăm không thấy ánh mặt trời không biết có bao nhiêu lệ khí của yêu ma nhưng chính điều này lại làm Trầm Niệm lúc đầu là người tâm tư đơn thuần, mềm mại trở nên ngày càng cường ngạnh, không gì có thể cản được.

Nàng không tin mình sẽ chết ở nơi đó, nàng cũng không tin vào vận mệnh.

Nếu Thiên Đạo không có cho nàng con đường sống, vậy nàng sẽ tự mình làm ra một con đường mới một lần nữa!

“A a ——”

Ở địa phương nơi mọi người không nhìn thấy, lóe ra vô số linh khí mờ ảo xẹt qua bên ngoài bức tường trong cung điện mà bay lên, lúc hoàng hôn buông xuống, màu đỏ máu trên bầu trời hóa thành một vòng xoáy lớn thẳng thắp mà xuyên vào hoàng cung, lướt qua đỉnh đầu của thiếu nữ đang ở trong huyệt Bách Hội, mang theo theo sức mạnh của mình mà đối đầu với Thiên Đạo.

Trầm Niệm nắm chặt tay của Trầm Kình Thương, cắn răng hấp thụ linh khí, nhưng cái này là quá khổng lồ và mạnh mẽ đối với nàng, việc này giống như Thiên Đạo để lại cho nàng coi như là thuốc giải, trước tiên là phần thưởng việc cứu vớt chúng sinh, nhưng cũng là thứ có thể lấy mạng của nàng.

Bây giờ thần hồn nàng bị tàn phá, linh đài vụn vỡ phải thông qua Long khí Trầm Kình Thương mới ngưng thần được, nhưng lại vẫn không xong, một cỗ linh khí khổng lồ đánh sâu xuống liền giống như một người đang hấp hối cả ngàn năm lại tham lam hấp thụ, có lẽ có thể trường sinh nhưng lớn hơn nữa có thể bị cổ linh khí khổng lồ ấy gϊếŧ chết.

“ A Niệm… A Niệm”

Trầm Kình Thương không biết đã xảy ra cái gì, chỉ cảm giác xung quanh mình có dòng khí kích động, giống như gió mạnh thổi qua, mở mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn cửa sổ đã đóng chặt, yên tĩnh không có một tiếng động. Hắn ôm lấy thiếu nữ cúi đầu xuống, phát hiện nàng cắn chặt môi dưới, khóe môi sớm đã bị rách, máu tươi đầm đìa.

Trầm Kình Thương không hề suy nghĩ liền đưa bàn tay của chính mình vào miệng thiếu nữ, đau đớn bén nhọn chuyền đến chỉ sau một khắc, lại khiến hắn thở dài một hơi.

Thống khổ cũng chẳng là gì, nhưng trơ mắt để người trong lòng mình đau đớn, bản thân thì bất lực, cảm giác này mới khiến người ta không thể thở đến tận cùng.

“A…”

Mùi máu tươi hỗn loạn cùng Long khí quen thuộc ở môi nàng ập vào khoang mũi, Trầm Niệm đang ở trạng thái thất thần bỗng khôi phục lại một chút thần trí.

“Trầm… Kình Thương.”

Trầm Niệm nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của nam nhân, liền lộ ra một nụ cười yếu ớt.

“Xem ra, tiện nghi của huynh… Không phải muốn chiếm là chiếm nha…”

Vốn dĩ định dựa lưng vào cây đại thụ hấp thụ thật thốt linh khí còn dư, nhưng Trầm Niệm cũng muốn cảm tạ Trầm Kình Thương, vì nhờ có hắn mà làm cho cục đá tính toán thất bại.

Mà trên thực tế, bây giờ thế giới này khí vận tử bị nàng đuổi ra khỏi Kinh thành, con gái vận mệnh cũng sắp phải đi phiên bang hòa thân, mục đích thật sự của nàng đã đạt được, hơn nữa toàn bộ Kinh thành thậm chí cả người dân Đại Tấn đều sẽ cảm kích nàng vì nỗ lực tiêu trừ dịch bệnh, chắc chắn trải qua dịch bệnh này, ở trong ngoài triều đình đều sẽ có cái nhìn đẹp đẽ đối với nàng.

Nhưng mà nàng lại khinh thường Thiên Đạo, khinh thường cái cục đá kia.

Những số mệnh này, nàng không thể hấp thụ vì cái thân thể xa hoa dâʍ đãиɠ này bị hư vận quấn thân, trước kia nguyên chủ đã làm chuyện xấu, điều đó cũng trở thành vật cản đường, duy nhất có thể hấp thụ chỉ có chân long thiên tử, Hoàng đế Đại Tấn.

Trầm Kình Thương không hiểu Trầm Niệm đang nói cái gì, lại bị thiếu nữ trong lòng ngực dừng sức đẩy ngã xuống trên giường, đôi môi khô bị đôi môi đỏ ướŧ áŧ phủ lên, cái lưỡi mang theo máu tươi chui vào khoang miệng hắn.

“Ngưng thần, tĩnh khí.”

Rõ ràng thiếu nữ không nói gì, trong đầu Trầm Kình Thương lại xuất hiện giọng nói của nàng.

Đúng vậy.

Hắn đã biết.