Chương 47: Rất Nhớ (H)

Trầm Kình Thương không cách xa quá, lời nói của cô bé truyền vào tai hắn không thiếu một chữ.

Khuôn mặt vốn trầm tĩnh đen hơn vài phần.

"Phì ——"

Trầm Niệm quay đầu nhìn lại, vui vẻ đến nỗi cái bát trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

"Tiêm Tiêm ngoan, không sợ. Ca ca đó cũng có thể đang đói rồi nhìn thấy muội ăn quá ngon nên ghen tị."

"Ồ, ca ca thật đáng thương, nếu không thì Tiêm Tiêm đưa cháo cho hắn ăn?"

"Đừng tưởng rằng tỷ tỷ không biết, muội vẫn không muốn uống!" Trầm Niệm chọc cái mũi của tiểu cô nương, đưa bát cháo cho Phùng mẫu đang canh giữ ở một bên "Ngoan ngoãn để cho nương đút, lát nữa tỷ tỷ sẽ đến thăm muội."

"Được rồi ~"

Cô bé bĩu môi, vẫn là vâng lời buông lỏng eo của công chúa tỷ tỷ mình yêu thích.

"... A huynh thật sự là không muốn sống nữa, đến nơi này làm gì!"

Nhìn theo tiểu cô nương được nương ôm đi, Trầm Niệm đứng lên đi về phía lều trại hành quân, thu hồi ý cười bên môi khẽ mắng.

"Muội đến được, trẫm... ta thì không đến được?"

Nam nhân bây giờ khí sắc đã tốt hơn rất nhiều. Hắn mặc một màu huyền sắc, nhìn qua thân hình cao lớn, nhưng sắc mặt lại không vui.

Trầm Niệm quay đầu nhìn chung quanh thấy rất nhiều dân chúng lơ đãng đánh giá bên này, cũng không để ý đến mùi vị trong giọng nói của người trước mặt, nắm lấy ống tay áo của hắn đi về phía trước, đi thẳng đến trước lều trại mà Kinh Triệu Doãn cố ý dựng cho nàng mới dừng lại.

Trầm Niệm kéo Trầm Kình Thương vào: "Nhiều người nhiều miệng, huynh..."

Ánh sáng bên ngoài vừa vặn bị rèm vải rơi xuống chắn lại, Trầm Niệm đã bị nam nhân ấn lên mặt vải dệt gấm thật dày, không nói một lời chặn miệng.

"Ô~"

Nụ hôn của nam nhân khô và mạnh mẽ, Trầm Niệm nheo mắt ngoan ngoãn mở miệng.

Lưỡi của hai người hòa quyện trong không khí rồi lại chui vào miệng của nhau để cướp đoạt nước bọt và dưỡng khí, âm thanh dính nhớp vang vọng trong lều nhỏ, làm người ta đỏ tai.

"Nếu không đến, trẫm thấy muội cũng sẽ vui vẻ quên cả trời đất."

Hôn xong, Trầm Kình Thương ôm người, cắn một cái chóp mũi của thiếu nữ.

"Ta đang làm chính sự có được không!" Trầm Niệm nhăn mũi: "Hơn nữa đây đều là vì ai?"

Tất nhiên, vì nhiệm vụ của riêng mình.

Nhưng những lời này hiển nhiên làm hài lòng Tấn Nhân Đế không thể nghi ngờ, hắn hôn khóe môi Trầm Niệm: "Ồ muội giúp trẫm rất nhiều."

"Đó là tất nhiên."

Trầm Niệm rất hài lòng chấp nhận lời khen ngợi này.

"Trẫm nghe A Đại nói, đã tìm được giải dược rồi sao?"

Đây cũng là nguyên nhân cuối cùng Trầm Kình Thương cũng có thể xuất cung.

Trước khi Trầm Niệm đi đã cảnh cáo các cận thị xung quanh Thẩm Kình Thương một lần, đặc biệt là Vương Thủ Đức và long vệ để cho bọn họ trông kỹ Hoàng Thượng, trước khi dịch khí loạn chưa được giải quyết thì không cho phép hắn cải trang xuất cung.

Suy cho cùng, mặc dù nàng trải qua điều trị uẩn dưỡng khí Tiên Thiên, những lỗ hổng trong cơ thể của nam nhân sẽ dần dần được lấp kín nhưng bây giờ thời gian vẫn còn ngắn, cơ thể của hắn vẫn không thể chịu được bệnh nặng ăn mòn.

"Nếu như ta đoán không nhầm ~"

Trầm Niệm nhướng mày, giữ lại phần thú vị nhất "Chỉ cần đợi đến ngày mai là có thể thấy rõ."

"Vậy trẫm ở đây đợi đến ngày mai."

"A... Không được, ở đây có quá nhiều bệnh nhân, huynh..."

Lời từ chối của Trầm Niệm còn chưa dứt, cả người tức khắc bị ôm ngang lên ném lên giường ấm trong trướng.

"Không ngại," Trầm Kình Thương kéo đai lưng xuống: "Tối nay trẫm ở trong lều trại, không đi đâu cả, sẽ không tiếp xúc với người khác."

Trầm Niệm liếc mắt nhìn ánh sáng trong khe hở vụn nhỏ của lều trại: "Trời còn chưa tối!"

"Như thế nào."

Trầm Kình Thương thề son sắt mở miệng, tiện tay cầm đai lưng hơn một tấc phủ lên trước mắt thiếu nữ: "Muội xem, có phải là tối rồi không?"

"Ừ? Ừ nha ~"

Theo bóng tối buông xuống, là một đôi bàn tay lạnh lẽo, Trầm Niệm cảm thấy trước ngực lạnh lẽo, không nhịn được ưm ra tiếng.

Quả thù du nộn hồng hiện ra giữa chiếc váy màu đỏ bị lòng bàn tay của nam nhân vân vê, nhẹ nhàng kí©h thí©ɧ, giống như trái cây đỏ trên núi tuyết, xinh xắn lại ướŧ áŧ tươi ngon.

Mà khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay của thiếu nữ giờ phút này bị vải đen che hơn phân nửa, chỉ còn lại cái mũi nhỏ nhắn và miệng thơm khẽ nhếch, dưới ánh sáng lờ mờ trong lều trại nhìn có vẻ như quỷ mị yêu dã câu người.

"Quả nhiên là yêu tinh..."

Trầm Kình Thương cúi đầu ngậm một viên, hàm răng nhẹ nghiền.

"Bằng không thì sao mấy ngày không đυ.ng đến thì trẫm lại thấy rất nhớ?"