Chương 46: Công Chúa Ban Thưởng

"Công chúa An Ninh điện hạ tôn kính, rốt cuộc đến lúc nào mới có thể thả chúng ta?"

Bên trong dịch quán Cú Lệ, sứ thần Phác Mẫn Tuệ với vẻ mặt lạnh lùng hỏi Trầm Niệm không mời mà đến.

Họ đã bị vây trong Kinh thành trong hơn một tháng mà những việc xảy ra trong hơn một tháng này hoàn toàn khác xa với những gì họ đã tính toán trước đây. Bây giờ nàng ta chỉ muốn nhanh chóng trở về Cú Lệ để thông báo tình hình với Nữ hoàng lại bị quân Vũ Lâm nhốt ở nơi này, không thể làm được.

"Đại Tấn muốn chúng ta giao ra hung thủ gϊếŧ hại Tát Huy chúng ta cũng đã giao nộp, vì sao không thả bọn ta đi? Không lẽ Đại Tấn thật sự muốn gặp mặt Cú Lệ bọn ta bằng bình khí?”

"Ha hả, Phác đại nhân đây chính là hiểu lầm một mảnh khổ tâm của hoàng huynh ta ~"

A Đại đứng ở phía sau Trầm Niệm tự giác mình là xách một cái ghế lại cho chủ tử. Trầm Niệm chân ngồi xuống, chậm rãi nói "Hôm nay dịch lệ khí hoành hành ngang dọc, toàn thành đều lập giới nghiêm. Hoàng huynh cố ý phái quân Vũ Lâm bảo vệ, chính là vì sự an toàn của các vị . Nếu giờ phút này để Phác đại nhân đi không phải là Đại Tấn chúng ta hại đến tính mạng của bằng hữa Cú Lệ? Đây mới sẽ là binh khí của chúng ta gặp Cú Lệ."

Biểu tình Phác Mẫn Tuệ trong chớp mắt biến sắc khi nghe đến lời này, giống như là kinh ngạc, lại giống như hiểu rõ.

"Chỉ cần công chúa ý thả ta đi, ra khỏi cánh cửa này, sinh tử của chúng ta như thế nào đều sẽ không trách Đại Tấn."

Trầm Niệm vẫn nhìn chằm chằm Phác Mẫn Tuệ, đương nhiên thu vào đáy mắt biểu tình của nàng ta.

"A, lẽ nào người Cú Lệ không sợ dịch lệ khí?" Nàng cảm thấy hài hước.

"Sao có thể." Phác Mẫn Tuệ vội vàng nói "Dịch lệ khí khiến cho người nghe biến sắc, Cú Lệ của ta cũng từng chịu thiệt hại sâu sắc.”

"Chỉ cần chờ ta có thiên thần phù hộ," nàng ta cầm ra một mặt dây hình tròn dưới cổ áo, thành kính mà hôn lên: "Tin tưởng Thiên Thần sẽ đưa chúng ta bình an trở về.”

"Thiên thần che chở."

"Chủ thần của ta chúc phúc."

Người Cú Lệ còn lại ở đây đều giống như Phác Mẫn Tuệ, lấy ra dây chuyền nghiêm túc cầu nguyện.

"Đã như vậy..."

Ánh mắt Trầm Niệm tuần tra một vòng trên cái dây mà bọn họ nắm giữ, sờ sờ cằm "Ngày mai sẽ thả các vị đi.”

Phác Mẫn Tuệ mừng rỡ nhưng vì Trầm Niệm dưới tình huống dễ dàng đáp ứng làm nàng ta có hơi nghi ngờ "Công chúa điện hạ nói thật sao?”

Trầm Niệm nhướng mày: "Phác đại nhân cần hoàng huynh ta tự mình đến đây hạ chỉ?”

Ngụ ý, ngươi còn không có đủ tư cách.

Phác Mẫn Tuệ nuốt hờn dỗi trong ngực xuống: "Không dám.”

"Vậy thì quyết định như thế." Trầm Niệm vỗ vỗ tay đứng lên, tựa hồ thật sự chỉ là đến đây nhìn một cái, tuyên một chỉ.

Không đợi nàng đi ra khỏi cửa lớn, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì vậy: "Trì hoãn các vị sứ thần này lâu ngày, bổn cung cũng muốn bồi tội cho Phác Đại nhân.”

"Phác đại nhân tuổi trẻ tài cao, xứng đôi với tài tử."

Trầm Niệm đánh giá nữ tử người Cú Lệ hơn ba mươi tuổi trước mắt, gợi lên một nụ cười khiến cho Phác Mẫn Tuệ thấy có hơi khϊếp hoảng: "Phủ Vinh Quốc công vừa vặn có một nam tử dung mạo, dáng người, tài tình đều tốt nhất, còn chưa có hôn phối, bổn cung làm chủ đưa hắn ta cho Phác đại nhân. Phác đại nhân cũng mang về Cú Lệ đi, đi trên đường cũng có thể giải buồn. ”

Đây không phải là thương lượng, đương nhiên Phác Mẫn Tuệ không muốn nhận nhưng trong lòng biết giờ phút này mình đang ở trên đất của nước khác nên chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Đối với Phác Mẫn Tuệ mà nói, bị miễn cưỡng nhét một nam nhân, ngược lại không cũng không có quá thua thiệt. Cú Lệ vốn là nữ tử vi tôn, nàng ta hiện giờ được Nữ hoàng trọng dụng, trong nhà sớm đã có phu lang cùng sủng hầu, thi người An Ninh công chúa đưa sắp xếp ở hậu trạch là được, cũng không nổi được sóng gió gì.

"Vậy thì đa tạ công chúa ban thưởng."

"Được rồi được rồi."

Một hơi giải quyết chuyện này, tâm tình Trầm Niệm thoải mái. Nàng chắp tay sau lưng, đi ra khỏi dịch quán.

*

"Được rồi, Tiêm Tiêm, gần đây cũng không thể ăn thịt bậy nha, phải ngoan ngoãn ăn cháo trắng."

Giải quyết xong chuyện trọng yếu, Trầm Niệm lại trở lại y xá, nhìn tình huống bệnh những ngày gần đây, thuận tiện cho tiểu cô nương Phùng Tiêm Tiêm ăn trưa,.

Đám đồ tử đồ tôn trước kia ở tu chân giới đều sợ nàng nên căn bản không dám đến gần. Hiện tại có một Phùng Tiêm Tiêm ngoan ngoãn đáng yêu bên người, Trầm Niệm cảm thấy cũng không phải không thể chịu đựng được trẻ con, càng để cho Cốc Vũ mang thật nhiều trang sức trang điểm châu báu cho tiểu cô nương.

"Cháo trắng thật là khó ăn mà."

Cô bé nhíu mày nhưng vẫn là nhu thuận mở miệng ra nuốt xuống cháo ấm áp.

"Vậy thì Tiêm Tiêm phải sớm khỏe lên, khỏe rồi thì tỷ tỷ sẽ dẫn muội đi ăn phật khiêu tường (*)."

(*) Phật khiêu tường: là một loại súp trong ẩm thực Phúc Kiến.

"Oa, phật khiêu tường là gì ạ?"

"Chính là thịt ngon, ăn ngon đến mức Phật tổ đều phải nhảy ra khỏi chùa ăn vụng nha."

"Vậy tỷ tỷ nhanh đút cháo cho Tiêm Tiêm ăn đi, Tiêm Tiêm muốn nhanh chóng khỏe lại!"

"Thật ngoan."

Trầm Niệm cười tủm tỉm lừa gạt tiểu cô nương. Nàng cảm thấy đi khỏi Tu chân giới thì những ngày lười nhác này cũng khá tốt.

"A... Công chúa tỷ tỷ, tỷ đừng quay đầu lại nha.”

Phùng Tiêm Tiêm nuốt xuống một hớp cháo, bỗng nhiên tiến đến tai của Trần Niệm lặng lẽ nói.

"Vì sao vậy?"

Trầm Niệm nhéo nhéo khuôn mặt của cô bé.

"Có, có một... Ca ca mặt đen ở phía trước lều trại đang trừng mắt nhìn tỷ đấy... a!”

Tựa hồ bị ném đến mức này, một cái nhỏ.