Vương Thủ Đức do dự liếc mắt nhìn cánh cửa điện Tử Thần đang đóng chặt, bởi vì an nguy của chủ tử, định tự mình đi một chuyến.
"Tiểu Đặng Tử, ngươi canh giữ ở chỗ này, không có sự cho phép của Hoàng yhượng, không ai được vào cả."
"Dạ."
Tiểu thái giám thành thật gật đầu.
Vương Thủ Đức vội vàng đi tới hậu cung, mà tên tiểu thái giám canh giữ ở điện Tử Thần, sau khi đứng được một lát, sắc mặt lại hơi thay đổi.
Ớ —— Tại sao lại bắt đầu đau bụng rồi?
Ai da đau.
Đau quá!
Không được không được, nếu không đi nhà xí mà vẫn phải canh cửa thì không thích hợp chút nào!
Tiểu Đặng Tử nhìn trái nhìn phải xung quanh một lượt, trông thấy vẫn còn mấy đồng sự canh giữ trước cửa, lập tức nói lại những gì mà sư phụ đã căn dặn, rồi ôm bụng chạy về phía công phòng.
Hắn không hề nhìn thấy, sau khi mình đi rồi, công chúa An Hòa mỉm cười chắp tay, từ trong một góc của hành lang chậm rãi đi đến trước điện Tử Thần.
*
"Ưm~"
Hương sương mù lượn lờ quấn lấy từng đợt bên trong phòng, tiếng nước nhỏ giọt linh tinh hòa lẫn cùng với tiếng rêи ɾỉ của nữ tử, lượn lờ theo hương thơm mát vẫn còn thoang thoảng.
Giờ phút này đây một nửa vai ngọc của nữ tử lộ ra tựa lên trên chiếc bàn rộng lớn điêu khắc hình hoa cúc lê, áo váy màu xanh nhạt được buộc lỏng ở bên đầu ngực của bộ ngực bằng hai sợi dây đan bằng vàng, tầng tầng lớp lớp xếp cong thành một vòng tròn, tựa như một lớp sóng gợn nhẹ bên trên mặt hồ.
Làn nước kia bỗng nhiên run rẩy vô cùng kịch liệt, giống như một viên đá được ném xuống hồ, nhìn xuống phía bên dưới bàn bị làn váy che lấp lại, dường như có một cái đầu đang nhấp nhô giữa hai chân của nữ tử.
Ục ục... ực ực...
Dưới mặt nước phát ra âm thanh liếʍ mυ"ŧ đầy da^ʍ mị, giống hệt như một con cá mắc câu đang bị nuốt xuống bụng.
"Ư~ A ưm~"
Trầm Niệm dang rộng hai chân, một tay chống ở trên bàn, tay còn lại ôm lấy đầu nam nhân đang chôn vùi giữa hai chân của mình, khuôn mặt đỏ bừng quyến rũ, thanh âm giọng nói truyền đến ngọt ngào vô cùng.
Đầu lưỡi của Trầm Kình Thương nhẹ nhẹ nhàng lướt qua nhụy hoa mềm mại, thỉnh thoảng lại liếʍ mυ"ŧ róc rách mật dịch ấm áp bên trong hành lang, đồng thời ấn hai tay to lớn xoa nắn hai đồi tuyết ở phía trên, nhào nặn biến nó thành một hình dạng mềm mại.
"A.... Ưʍ..... Muốn... Muốn tới rồi..."
Hai mắt Trầm Niệm tràn đầy sắc xuân, đùi trắng như tuyết kẹp lấy khuôn mặt và hai bên má của nam nhân, eo bụng nhẹ nhàng run rẩy. Thấy thế, Trầm Kình Thương liền liếʍ mυ"ŧ mạnh hơn, vùi vào trong hoa huyệt mà nhấm nháp, mãi cho đến khi một luồng mật dịch nồng đậm từ trong chỗ sâu huyệt đạo trào ra ngoài, làm ướt môi lưỡi của hắn, cuối cùng hắn mới chậm lại mà rút ra.
"Ưm ư~"
Trầm Niệm mệt mỏi mà lười biếng dựa lưng vào tường, được miệng lưỡi của nam nhân hầu hạ, hiển nhiên là nàng sảng khoái không thôi.
Trầm Kình Thương ngơ ngác nhìn cảnh xuân ở ngay trước mắt, dưới háng trở nên cương cứng, làm cho người khác không thể không để ý.
"Hôm nay.... Không được."
Giày đã sớm bị đá sang một bên, Trầm Niệm nâng chân trần lên, chạm vào eo của nam nhân: "Ừm, gần đây đều không được."
"Muội thì tốt rồi, làm cho trẫm phải nhịn sao?"
Trầm Kình Thương nhướng mày.
"Hoàng huynh...." Trầm Niệm ngồi dậy, lười biếng tựa lên người của nam nhân, xoa xoa vật cứng của hắn: "Đây chỉ là muốn tốt cho huynh..."
"Ta vẫn còn khỏe mạnh lắm, còn cơ thể của muội bây giờ thì không, nghỉ ngơi nhiều vào."
Sau khi hút lấy khí Tiên Thiên của nàng mà tu luyện, sinh lực của hắn không mất đi nữa, nếu như nàng có thể lấp kín vào chỗ hỏng của Nguyên Dương, nói không chừng Trầm Kình Thương còn có thể dài lâu hơn so với trước kia.
Trầm Kình Thương lại không biết được ý tốt của Trầm Niệm, có thể trông thấy một luồng năng lực buồn bực tăm tối ở ngay sau lưng hắn: "Mấy ngày trước muội cũng không như vậy."
"Hì hì." Trầm Niệm cười đùa giỡn: "Được rồi, huynh ngoan một chút, xử lý quốc sự cho tốt đã."
"Chờ cho Hải Thanh Hà Yến kết thúc, huynh muốn như thế nào cũng được."
"Không nhìn ra được, hoàng muội của trẫm lại thâm minh đại nghĩa như vậy?" Trầm Kình Thương nhướng mày.
"Hoàng huynh ngài chính là Chân Long Thiên Tử." Ý Trầm Niệm muốn chỉ ra: "Vận mệnh của quốc gia hưng thịnh, huynh mới càng trở nên tốt hơn."
Vận mệnh của một quốc gia, so với vận mệnh của một người, ai sẽ mạnh hơn?
Trầm Niệm không biết.
Nhưng nàng biết, tuyệt đối sẽ không thua kém một chút nào.
Cho nên điều mà Trầm Kình Thương hiện tại phải làm, chính là thống trị Đại Tấn thật tốt, không phải làm ra chuyện sinh linh đồ thán và cho người khác thời cơ để lợi dụng.
Nhưng mà trong giây phút hai người đang lặng lẽ nói chuyện lại không hề nhìn thấy, ở bên ngoài song cửa sổ được khắc hoa ngọc, có một bóng người mảnh mai chợt lướt qua.