"Công chúa! Có chuyện lớn không hay rồi!"
Bên trong phủ công chúa An Hòa, trong màn che hoa sen, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau tạo thành vòng tròn, hai cơ thể va chạm vào nhau, tiếng rêи ɾỉ dịu dàng vang vọng khắp nơi trong phòng.
Nhưng mà tiếng gọi to nôn nóng ngoài cửa lại truyền đến, cuối cùng cũng làm gián đoạn ý xuân.
Sắc mặt Trầm Tịch không vui mà khoác thêm một chiếc áo ngắn, gọi thị nữ tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu: "Xảy ra chuyện gì?"
Người ngoài cửa hoảng loạn nói: "Rất nhiều người của chúng ta ở bên ngoài đều đã bị Đại Lý Tự bắt giữ! Ngay cả cứ điểm lén lút cũng bị đem đi rồi!"
Trầm Tịch nhíu mày, nhưng cũng không quá sợ hãi.
"Không có việc gì đâu, là do người khác đã sắp đặt, không sợ bọn họ điều tra chúng ta!"
"Huống chi mục đích cũng đã đạt được." Nàng ta cong môi: "Hiện giờ An Ninh đã trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, cho dù có là ai gϊếŧ chết tên sứ thần Cao Mật kia đi chăng nữa, mọi người đều sẽ nghĩ đến ả đầu tiên, vậy là đủ rồi."
Một bàn tay to lớn từ phía sau màn thò ra ôm lấy eo của nàng ta, cơ thể của Trầm Tịch mềm nhũn, lập tức dựa vào l*иg ngực trần trụi của nam nhân kia.
"A Tịch của ta thật là thông minh. Thông minh không kém gì con ả da^ʍ phụ kia."
Giọng nói của nam nhân ấm áp mà mang theo phần quyến rũ, nghe vậy hai mắt của Trầm Tịch trong veo, để lộ ra bộ dạng của một cô gái nhỏ xinh đẹp.
"Hừ, chàng so sánh ta với ả sao?!"
"Ta sai rồi sai rồi." Hàn Thừa Quân vội vàng nhận sai, hôn lên một bên má của nữ nhân rồi đổi giọng: "Hai người một là nước bùn cặn bã, một là mây cao nơi chân trời, sao có thể đặt cạnh nhau được? Là do Tử Uyên hồ đồ!"
"Hừ, chàng quen lừa ta thôi."
"Lừa chỗ nào chứ?" Hàn Thừa Quân nắm lấy tay Trầm Tịch, nghiêm túc nói: "Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm."
Hai người còn đang liếc mắt đưa tình nhìn nhau, người đứng ở bên ngoài phòng chờ không kịp, nói năng trở nên lộn xộn.
"Nói cho công chúa biết, hôm nay có tin báo, vụ án sứ thần Cao Mật bị gϊếŧ đã kết thúc!"
"Hình Bộ và Đại Lý Tự cùng nhau điều tra ra kết quả —— chính là do người của Cú Lệ gϊếŧ tên Tát Huy kia!"
"Cái gì!?"
Trầm Tịch ngồi thẳng dậy, Hàn Thừa Quân ở phía sau lưng nàng ta cũng nhíu mày.
Mấy chuyện này đã đi lệch quá nhiều so với mưu tính của bọn họ!
"Hiện giờ người của Đại Lý Tự tính cả quân Vũ Lâm đã bao vây kín mít cả dịch quán, cho dù là người của Cú Lệ hay Cao Mật cũng đều không nhìn thấy một ai, Công chúa... Chuyện này có gì đó kỳ lạ!"
Đương nhiên là kỳ lạ rồi!
Trong lòng Trầm Tịch biết, chủ ý của Cú Lệ là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, muốn đợi cho đến khi Đại Tấn xảy ra nội loạn mà xâm lấn, đồng thời cũng đề phòng Cao Mật và Đại Tấn liên minh, cho nên mới lén lút thực hiện thỏa thuận với nàng ta.
Làm sao mà một Cú Lệ như vậy lại có thể mưu sát sứ thần Cao Mật ở trong đất nước Đại Tấn? Chuyện này không phải là đang đẩy hai địch thủ có cùng chung một kẻ thù hay sao?
"Ngươi tiếp tục quan sát dịch quán." Trầm Tịch dặn dò người ở bên ngoài: "Một khi có tin tức gì từ Phác đại nhân, lập tức nói cho bổn cung biết."
Nàng ta dặn dò thị nữ mang áo choàng đến cho mình, rồi xoay người đối diện với khuôn mặt tuấn tú đang lo lắng sốt ruột của Hàn Thừa Quân mà nói: "Ta đi thăm tình hình trong cung một chuyến."
"... Phải cẩn thận."
Hàn Thừa Quân nắm lấy tay của Trầm Tịch, tình cảm nồng nàn chân thành.
"Yên tâm."
Bây giờ Trầm Tịch có tình lang, trong lòng cũng đã có nhà, nở một nụ cười lưu luyến với Hàn Thừa Quân: "Trầm Niệm không thể nào chơi lại ta được."
"..."
Hàn Thừa Quân nghĩ về những cực khổ lúc còn ở dưới trướng của Trầm Niệm, định mở miệng nói, lại uất ức im lặng.
"Ừ. Ta tin nàng."
*
Trong điện Tử Thần, Trầm Niệm đang vận chuyển Đại Chu Thiên thì mở mắt, thở ra một hơi đυ.c ngầu.
Mấy ngày nay liên tục hút Long khí, cuối cùng nàng cũng khó khăn mà ổn định lại được phần mộ. Mặc dù phần hồn của nàng vẫn còn phân tán và vô cùng yếu ớt, tình trạng lúc này so với thời kỳ đỉnh cao đúng thật là có thể bị một ngón tay ép chết, nhưng tốt xấu gì thì linh đàu cũng đã được định hình lại, giống như sức sống một lần nữa lại được khắc sâu vào bên trong cục diện đáng buồn.
Mặc dù nước vẫn còn đυ.c, nhưng nếu đã có sức sống, lập tức có thể hi vọng sẽ trở nên trong suốt.
"Khụ, khụ khụ......"
Bên trong Ngự Thư Phòng, âm thanh đè nén ho khan của nam nhân lờ mờ truyền đến.
Trầm Niệm mang giày thêu, lặng lẽ đi tới bên cạnh ngai vàng.
Giờ phút này đây bộ dạng gầy gò của Quân vương ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không có chút huyết sắc, viền mắt chứa màu xanh đen, nhìn qua giống như đã miệt mài quá mức, bộ dạng như bị hút hết tinh khí người.
Mà trên thực tế thì cũng không khác là mấy.
"Xem cái gì đây?"
Một đôi tay ngọc mảnh khảnh vươn ra sau gáy câu lấy vai của Quân vương, cằm nhọn đặt trên vai của nam nhân, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ liếc nhìn tấu xếp trên tay hắn.
Trên tấu xếp là thỉnh cầu xử lý chuyện sứ thần bị gϊếŧ, quan viên lải nhải phân tích một đống chuyện trên tấu, thỉnh cầu Tấn Nhân Đế không bị Cú Lệ nắm mũi, nói không chừng chuyện ám sát này là do hai nước cố ý làm ra, muốn làm khó Đại Tấn.
"Hì hì, cái này đúng là hiểu lầm cho Cú Lệ với Cao Mật rồi..." Trầm Niệm bị nam nhân kéo ngồi vào trong lòng: "E là bọn họ cũng không thể nào tưởng tượng được, Hoàng đế của chúng ta vậy mà lại sắp xếp người đi sát hại."
"Nếu muội nói lộ ra hết..." Trầm Kình Thương nhéo hai má phúng phính của thiếu nữ: "Trẫm lập tức đem muội ra làm bia ngắm."
"Này, huynh nỡ lòng nào làm thế à?"
Trầm Niệm há miệng cắn đốt ngón tay thon dài của nam nhân: "Còn nói nữa thì muội sẽ không phân biệt nặng nhẹ chỗ nào đâu."
"Hiện giờ tin tức nhất định đã truyền đến chỗ Cú Lệ và Cao Mật." Trầm Niệm lắc lắc chân, hỏi: "Tiếp theo huynh tính làm gì? Đã đến lúc cho Cao Mật chút đồ ngọt rồi ~"
"Ừ." Trầm Kình Thương thò hai ngón tay ra, kẹp lấy lưỡi mềm của thiếu nữ, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát: "Đúng vậy."
"Ưm ~" Đầu lưỡi của Trầm Niệm giật giật, lại bị đầu ngón tay của nam nhân đè xuống, chỉ có thể khẽ nhếch miệng, ngậm lấy đốt ngón tay của hắn mà mơ hồ nói: "Da^ʍ tặc giữa ban ngày ~"
"À." Vẻ mặt của Trầm Kình Thương vẫn không thay đổi mà ném tấu xếp xuống, bế người kia lên trên bàn: "Đã nhiều ngày không làm với yêu tinh, dường như muội đang muốn ép khô trẫm sao?"
"Làm sao thế, ăn không tiêu à?"
Đã nhiều ngày thiếu nữ trở nên vô cùng quyến rũ, rõ ràng hắn biết không nên có du͙© vọиɠ phóng túng, nhưng vẫn sa vào trong hoan ái với nàng, làm càn cùng với Trầm Niệm ở trong tẩm cung, quả thật giống với một hôn quân.
"Ta còn tưởng là hoàng huynh ăn không tiêu."
Trầm Niệm phun ngón tay của hắn ra, có hơi hụt hẫng đè lên trên l*иg ngực gầy yếu của nam nhân.
Chỗ này không còn thấy cơ bắp như lúc trước nữa, chỉ trông thấy xương người, trái tim lập tức đập chậm một nhịp.