Cung điện ngày thường vẫn yên tĩnh, đêm nay được thắp sáng rực rỡ.
Vũ cơ mặc Hồ phục kỳ lạ đang nhảy múa theo khúc nhạc nhẹ nhàng, chân giẫm lên sàn nhà khảm bạch ngọc của Điện Thái Cực đèn đuốc sáng trưng, chuông trên cổ tay phát ra âm thanh leng keng, giành được vô số sự tán dương của người xem.
Ngồi ở vị trí cao nhất trong điện, cũng là vai chính của bữa tiệc sinh thần đêm nay, chính là Tấn Nhân Đế Trầm Kình Thương.
Hắn mặc một bộ hoàng bào màu vàng, nâng một chén rượu tựa vào long ỷ, dáng vẻ tùy ý, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía vị trí bên tay phải cách đó không xa, đôi mắt đen láy không biết là đang vui hay buồn khiến cho người khác không rét mà run.
Bằng đôi mắt sắc bén, theo tầm mắt của bản thân, hằn liền nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp mặc váy màu đỏ thẫm, nhan sắc diễm lệ cùng dáng người đẹp tới nỗi khiến người gặp xong liền khó quên, không thể nào dời mắt được.
Đó, đó chính là công chúa An Ninh?
Khuôn mặt mà các hạ thần trong triều không ít thì nhiều đều đã gặp qua trở nên tươi tắn và rực rỡ hơn trước, váy áo có hoa văn hình mẫu đơn Bát Bảo Vạn Thọ màu đỏ thẫm ôm lấy dáng người mềm mại, quyến rũ của nàng.
Trên cổ nàng đeo một vòng chiếc vòng bảo thạch khảm bích tỉ hoa màu hồng làm nổi bật làn da ngọc ngà như tuyết trắng trước ngực nàng, trông vô cùng chói mắt người nhìn.
Vị trí của nàng chỉ sau vị trí tối cao của Tấn Nhân Đế, cùng muội muội Trầm Tịch ngồi song song ở phía bên phải của nhuyễn tháp, còn bên trái là một số lượng ít ỏi thê thϊếp trong hậu cung của Tấn Nhân Đế.
Nữ quyến cùng các hạ thần ngồi xuống đều giật mình thảng thốt trước sự biến đổi của công chúa An Ninh, ngay cả phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung cũng không khỏi kinh ngạc: "An Ninh muội muội, muội đã tìm được phương thuốc làm đẹp từ tay vị cao nhân nào vậy? Nhìn xem, làn da trắng nõn mịn màng này thật khiến người khác hâm mộ chết mất thôi. Muội có thể giới thiệu cho tẩu tẩu được không? ”
Trầm Niệm dùng đũa ngà gắp một miếng thịt thỏ nhét vào miệng, chậm rãi nhai một lúc lâu, đợi nuốt xuống mới không thèm để ý mở miệng nói: "Hiền phi nương nương quá khen rồi, ta còn phải nuôi đàn ông nữa, lấy đâu ra tiền bạc để đi tìm cao nhân.”
"Có thể là do vẻ đẹp trời sinh của Trầm gia chúng ta đi, ngài nhìn hoàng huynh đi, không phải làn da cũng vô cùng mịn màng sao."
Hữu Thừa tướng ở gần đấy trực tiếp phun ra một ngụm rượu, không nhịn được mà đưa ánh mắt nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên long ỷ.
Có vẻ như… Làn da của Hoàng thượng cũng rất tốt.
"An Ninh, trẫm thấy ngươi ngứa da." Mặc dù bệnh tình của Trầm Kình Thương không tốt, nhưng vẫn tai thính mắt tinh như tước, nghe vậy liền lạnh giọng nói: "Vương Thủ Đức, khụ, phân phó xuống, cắt phân lệ tháng sau của phủ công chúa An Ninh. ”
Còn muốn nuôi trai lơ?
Hẳn là cả một phủ lớn toàn trai lơ đi! Hừ!
Trời ơi, hoàng huynh tốt của ta, thần muội sai rồi!
Trầm Niệm nghe tiền bạc của mình sắp bị khấu trừ, vội vàng chữa cháy: "Thần muội học hành dốt nát nên dùng từ ngữ không thích hợp, hoàng huynh chính là bậc anh minh thần võ, tuấn lãng vô song!”
"Thần muội gần đây trở nên xinh đẹp hơn, chắc chắn là nhờ vào đống đồ bổ được ban thưởng từ chỗ hoàng huynh." Nàng ra vẻ vô tội nháy mắt nói với Hiền phi Chu Nguyệt: "Hiền phi nương nương, ngài muốn lấy phương thuốc làm đẹp thì chỉ có thể tìm hoàng huynh đòi.”
Nàng thật sự là đã nhận không ít ‘thuốc bổ’ từ chỗ Trầm Kình Thương, à, Long khí sao, cũng coi như một loại thuốc bổ, không phải sao?
Chu Nguyệt nghe vậy khóe miệng cứng đờ gật đầu, nhéo chặt đôi tay giấu bên trong áo bào.
Thuốc bổ?
Dưới sự khống chế của nàng, toàn bộ hậu cung cũng chỉ có nàng dám đưa canh dưỡng sinh cho Hoàng thượng!
Được rồi, bây giờ xem ra, đều vào trong bụng nha đầu này rồi!
Thật là, tức giận!
Trầm Kình Thương nhìn Trầm Niệm thật sâu, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của nàng, cổ họng khẽ chuyển động.
"Vương Thủ Đức, nếu công chúa thích uống thuốc bổ, vậy thì đem canh huyết yến kim ti này đưa qua cho công chúa đi."
“Vâng.”
Vương Thủ Đức khom lưng bưng cái lọ nhỏ đặt trên án kỉ, thầm cảm thán trong lòng, chủ tử thật sự là càng ngày càng sủng ái công chúa An Ninh, còn ban cả huyết yến quý hiếm cả trăm năm mới có mà Cao Mật dâng lên cho nàng, đúng là khiến người khác ghen tị muốn chết.
Trên thực tế, sự sủng ái này đúng là khiến nhiều người ghen tị tới đỏ mắt, đặc biệt là Trầm Tịch, người vẫn luôn an tĩnh ngồi bên cạnh Trầm Niệm, hai tay giấu dưới bàn gần như bấu chặt lại.
Cũng không biết con tiện nhân Trầm Niệm này đã bày trò gì trước mặt hoàng huynh, dạo này hoàng huynh đối xử với nàng ta thực sự thờ ơ, lạnh nhạt!
Mà Trầm Niệm nhìn chén canh đặt trước mặt mình, khuôn mặt nàng nhăn lại. Từ khi tới yến hội, miệng nàng chưa từng dừng hoạt động, lúc thì ăn hoa quả, lúc thì ăn điểm tâm, bụng nàng giờ đã no căng rồi, làm sao còn có thể uống hết canh nữa.
Trên đỉnh đầu là ánh mắt âm trầm của nam nhân, Trầm Niệm nghĩ thầm, nếu nàng không uống, sợ là chỗ dựa không đáng tin cậy này lại trở nên càng không vững chắc.
"Tỷ tỷ, nếu không muốn uống." Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu, ân cần: "Ban cho A Tịch có được không?
Ánh mắt rụt rè tựa như rất hâm mộ tình cảm thuận hòa tốt đẹp của huynh muội hai người, giọng điệu trang nhã và thân mật.
Trầm Niệm vốn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để tránh thoát khỏi chén canh này, thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của Trầm Tịch, nàng cũng lười trốn.
Lúc này, có rất nhiều người đều bị lời nói của Trầm Tịch hấp dẫn nhìn về phía các nàng, nếu như Trầm Niệm không uống chén canh này thì thật giống như nàng không nể mặt Tấn Nhân Đế.
"Tâm ý của hoàng huynh, ta cũng không nỡ cho người khác." Trầm Niệm cầm thìa khuấy khuấy chén canh, khẽ há miệng nhấp một ngụm.
Mùi thuốc nồng đậm tràn ngập trong khoang miệng, Trầm Niệm chịu đựng sự buồn nôn mà nuốt xuống: "Muội muội nếu muốn uống thì trực tiếp xin hoàng huynh ban cho một chén. ”
Trầm Tịch cứng mặt, không nghĩ mới mấy ngày không gặp, Trầm Niệm lại có thể kiêu ngạo tới mức ở ngay trước mặt bàn dân thiên hạ cũng không cho muội muội này một chút mặt mũi nào! Trầm Tịch chỉ cảm thấy tựa hồ tất cả mọi người đều đang chê cười nàng, chế giễu nàng không biết tự lượng sức mình, chế giễu nàng chỉ là một công chúa vô dụng.
"Hoàng huynh..."
Trầm Tịch rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn Trầm Kình Thương ở trên ghế cao, ánh mắt muốn nói rồi lại thôi.
Ngày xưa chỉ cần nàng ta lộ ra biểu tình như vậy, hoàng huynh sẽ đau lòng nàng ta, nghĩ hết biện pháp giúp nàng ta, cho nàng ta thứ mình muốn, Trầm Tịch hy vọng tối nay hoàng huynh cũng sẽ làm chỗ dựa cho nàng ta.