Chương 7: Thế giới hiện đại 1.7

Lạc Đàm Thiên đã đợi trong phòng một thời gian, nhìn thấy Bách Lý Tân lúc đi vào trông có vẻ thất thần, liền thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

Bách Lý Tân lắc đầu: "Không có gì, chỉ là vừa rồi lúc tôi đi vào thì nhìn thấy Từ Hạo Nhiên."

"Ồ?" Lạc Đàm Thiên nghe vậy chân mày hơi động: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi chợt có suy nghĩ, lúc trước mình vì sao lại coi trọng anh ta? Mắt của tôi có phải là bị mù rồi hay không." Bách Lý Tân thẹn thùng cười, "Cho dù là thích, cũng nên thích người như..." Hắn đột nhiên ngừng lại, âm thanh im bặt, cảm thấy xấu hổ mà nhìn nhìn Lạc Đàm Thiên.

Lạc Đàm Thiên cũng không tiếp tục hỏi thêm về vấn đề này, hắn rót cho Bách Lý Tân một ly rượu vang đỏ, nói: "Hợp đồng tôi đã cầm lại đây, nếu như không có vấn đề gì, ngày mai chúng ta sẽ ký hợp đồng."

Bách Lý Tân gật đầu, cầm lấy ly rượu đông đưa vài cái, sau đó mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm, phát ra tiếng thở dài khuây khỏa, "La Romanee-conti 1978, có vị ngọt thuần, đúng là tinh phẩm trong tinh phẩm.". Hắn vươn đầu lưỡi hồng hồng liếʍ viền môi, phát ra âm thanh tấm tắc, một bộ dạng chưa đã thèm.

Lạc Đàm Thiên nhìn chằm chẳm từng động tác của Bách Lý Tân, chỉ nhìn thấy chiếc lưỡi đỏ hồng của hắn vươn ra, liếʍ láp dọc theo khóe môi, trên mắt lộ ra dáng vẻ tươi cười thỏa mãn, thật là hình ảnh mê người tới không nói nên lời.

Nuốt xuống một ngụm nước miếng, Lạc Đàm Thiên nói: "Không nghĩ tuổi của cậu còn trẻ như vậy, lại đã có thể hiểu và bình phẩm được rượu, vừa rồi lúc tôi lấy đến, còn lo lắng cậu không biết uống rượu, xem như là đạp hư mất một chai rượu ngon này của tôi."

Bách Lý Tân nhợt nhạt mỉm cười: "Tôi sao lại không biết uống rượu được, nếu muốn hỏi tôi thích nhất cái gì, tất nhiên sẽ không thiếu rượu trong đó. Ngược lại là Lạc tiên sinh đây, mới thật sự chính là thần tượng mà tôi không thể nào tưởng tượng được."

"Lúc cha của tôi vừa mới mất, tôi tiếp nhận công ty giải trí Lục Thị, khi đó tôi đã coi ngài như là thần tượng của mình. Ngài nắm giữ Lạc Thị khi chỉ mới 19 tuổi, không chỉ khiến Lạc Thị chuyển mình thành công, còn có thể khiến nó phát triển không ngừng, đối với tôi thì không thể làm được tới như vậy. Lúc ấy tôi ở trong lòng đã tự nói với chính mình, Lạc Tiên sinh có thể làm được, vậy thì tôi cũng có thể làm được giống như vậy, cho nên tôi đã cố gắng vượt qua cửa ải đầu tiên, sau đó lại có Từ Hạo Nhiên đến bên cạnh giúp đỡ tôi, công ty lúc đó mới có thể chuyển biến tốt đẹp."

"Mấy năm nay công ty của các cậu chỉ bồi dưỡng ra được một minh tinh có danh tiếng là Vương Tư Tư, hiện tại cô ta đã đi ăn máng khác, tiếp theo cậu tính toán sẽ làm thế nào?" Đôi mắt Lạc Đàm Thiên thâm trầm, dùng âm giọng trầm thấp lên tiếng hỏi.

Nói trên miệng đều thật dễ nghe, liên tục thần tượng thần tượng, trong lòng còn không phải vẫn luôn nhớ thương không quên được Từ Hạo Nhiên hay sao? Không biết vì lý do gì, khi nghe được tên của Từ Hạo Nhiên từ trong miệng của Bách Lý Tân, y lại cảm thấy không vui, cho nên nhanh chóng thay đổi đề tài.

"Tôi không tính toán sẽ tiếp tục ký hợp đồng nghệ sĩ, tôi nghĩ muốn đem công ty chuyển hình thành công ty điện ảnh 3D." Bách Lý Tân nghĩ nghĩ, trả lời.

Lạc Đàm Thiên nghe vậy thì ánh mắt tối sầm lại: "Vì sao? Có phải bởi vì bị Từ Hạo Nhiên đoạt đi tài nguyên? Té ngã một lần đã không muốn tiếp tục bò dậy đi tiếp?"

Bách Lý Tân sửng sốt, hình như Lạc Đàm Thiên đã hiểu lầm cái gì rồi, sở dĩ muốn mang công ty chuyên hình thành điện ảnh 3D, là bởi vì hắn chắc chắn mình có thể đem công ty mở rộng ra quốc tế, đạt tới một độ cao mà người khác không thể chạm tới được, chưa từng nghĩ tới việc này có liên quan gì tới chuyện bị Từ Hạo Nhiên đoạt đi tài nguyên, nói tới thì hắn cũng chẳng phải là thánh mẫu, cho dù hắn không đi tranh đoạt tài nguyên với Từ Hạo Nhiên, vậy thì những người khác cũng sẽ không đi tranh đoạt hay sao?

Bách Lý Tân vội vàng lắc đầu, giải thích nói: "Không phải như vậy đâu, Lạc tiên sinh cũng đã nhìn thấy đoạn video 3D kia của tôi, để ngài tự mình nói, ngài cảm thấy cái video 3D kia của tôi so với những video 3D của Hollywood thì như thế nào?"

"Theo ý của tôi, thì hiệu ứng 3D của cậu tốt hơn nhiều." Lạc Đàm Thiên không cần phải suy nghĩ đã trả lời.

"Cho nên sau này, tôi đương nhiên vẫn sẽ làm về điện ảnh, nhưng nếu yêu cầu phải có vai chính, tôi cũng sẽ dùng nghệ sĩ công ty ký hợp đồng, nhưng tôi sẽ không tiếp tục phí tâm tư để đi bồi dưỡng nghệ sĩ. Nếu lại tiếp tục bồi dưỡng diễn viên thì sẽ lại lãng phí tinh lực cùng tài nguyên, huống hồ mỗi một diễn viên đều sẽ có lúc đi tới cực hạn, chi bằng tôi cứ mất chút công sức tìm trong toàn bộ giới giải trí, tìm kiếm diễn viên thích hợp với nhân vật điện ảnh. Hơn nữa tôi cảm thấy trong điện ảnh, quan trọng nhất vẫn là hiệu ứng hoa lệ cùng cảnh tượng chân thật, chứ không phải kỹ thuật diễn của vai chính. Tôi muốn cho mọi người cảm nhận được loại cảm giác bị dẫn sâu vào trong điện ảnh, cảm giác bùng nổ, tựa như trái tim cũng theo đó mà run rẩy, giống như ngay cả linh hồn cũng vì đó mà run rẩy. Tôi muốn bọn họ khi xem điện ảnh của tôi, đôi mắt phải chặt chẽ dừng lại ở trên màn ảnh, một khắc cũng không muốn lơi lỏng."

"Đương nhiên," Bách Lý Tân thay đổi âm giọng, nghịch ngợm thè lưỡi: "Tất cả những thứ này chỉ mới là ảo tưởng của tôi, hy vọng Lạc Tiên sinh không cảm thấy phiền lòng, coi như chỉ là một mộng tưởng hão huyền của tôi mà thôi."

Lạc Đàm Thiên lại lắc đầu, "Nó không chỉ là một giấc mộng đẹp thôi đâu." Y cúi đầu nhấp một hớp rượu, che dấu đi thần sắc mất tự nhiên trên mặt, mới vừa rồi khi Bách Lý Tân thỏa thích nói, trên mặt luôn để lộ ra sự tự tin, hưng phấn, làm cho y động lòng tới cỡ nào, khiến cho y muốn đi qua ôm lấy hắn.

Hai người lại cùng nhau ăn trong chốc lát, sau khi ăn xong, Bách Lý Tân xem qua bản hợp đồng, sau khi xác định lại mấy chỗ cần sửa đổi, Bách Lý Tân lúc này đã có chút hơi say được Lạc Đàm Thiên đỡ lên xe, đưa hắn về nhà.

Tài xế chậm rãi lái xe, mới đầu Bách Lý Tân còn đang dựa sát ở bả vai của Lạc Đàm Thiên. Chỉ một chút lát sau tài xế đã lái xe qua một khối đất gập ghềnh, Bách Lý Tân cứ như vậy thuận thế đổ người vào trong lòng ngực của Lạc Đàm Thiên, gương mặt nóng bỏng chỉ cách một lớp áo sơ mi đơn bạc dán lên ngực y.

Cả người Lạc Đàm Thiên tản ra hương vị hormone nam tính dễ ngửi, thế nhưng lại có thể khiến cho trái tim của Bách Lý Tân có chút mềm nhũn, ban đầu rõ ràng chỉ là muốn diễn kịch, không nghĩ tới lại thật sự uống quá nhiều. Hơn nữa hắn đối với Lạc Đàm Thiên vậy mà thật sự lại nổi lên phản ứng, chẳng lẽ đoàn tụ cũng sẽ thông qua lây bệnh cho nhau để truyền đi hay sao?