Bách Lý Tân nghe vậy thì đem mặt vùi vào ngực Tô Nhược, trong lòng không biết phải nên khóc hay nên cười.
Tô Nhược một lần lại một lần đem lời nói dối của mình nói ra ngoài, một khi như vậy thì đã định trước là phải tiếp tục dùng thêm hàng trăm hàng ngàn lời nói dối khác để che lấp. Quan hệ tình yêu này của các người, thật sự có thể dùng vô số những lời dối trá này xem như một lễ rửa tội cho bản thân sao?
Tô Nhược, Triệu Vân Hải, các người đã chuẩn bị tốt để nghênh đón sự tuyệt vọng từ những lời dối trá đó để rửa tội rồi sao?
Nhìn Tô Thanh trong lòng ngực đã chậm rãi bình tĩnh trở lại rồi ngủ thϊếp đi, lúc này Tô Nhược mới thật cẩn thận để Tô Thanh nằm lại trên giường.
Triệu Vân Hải lúc này mới đi lên trước, từ phía sau ôm chặt Tô Nhược, dán vào bên tai cậu thấp giọng hỏi: “Em vì cái gì lại muốn nói dối?”
Tô Nhược dụi dụi mắt: “Vân Hải, Tiểu Thanh chính là người thân duy nhất của em, còn anh lại là bạn trai của em ấy. Anh nói em làm sao có thể nói ra chân tướng thật sự? Nói rằng hai người chúng ta ở sau lưng em ấy đã ở bên nhau? Nói rằng chân của em ấy từ nay về sau sẽ không thể đi đứng bình thường trở lại? Anh có từng nghĩ tới hay không, sau khi Tiểu Thanh biết được thì sẽ phải sống như thế nào, làm sao để đối mặt với thế giới này? Anh cũng biết, hai chân đối với em ấy mà nói là quan trọng đến cỡ nào. Hiện giờ mất trí nhớ cũng tốt, đoạn thời gian này của chúng ta cứ coi như chỉ là một giấc mộng, quên nó đi. Cầu xin anh về sau hãy đối đãi với Tiểu Thanh thật tốt.”
“Ít nhất thì ở trước khi Tiểu Thanh khỏi hẳn thì hãy đối xử thật tốt với em ấy, nếu như anh ghét bỏ em ấy là một người què, cũng xin anh hãy đợi tới sau khi em ấy bình phục thì lại uyển chuyển mà đưa ra lời chia tay. Vân Hải, cầu xin anh, em thật sự không muốn mất đi người thân duy nhất trên đời này của mình.”
Triệu Vân Hải bình tĩnh nhìn Tô Nhược hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em vì người em trai này của mình liền có thể tùy ý hy sinh tôi, tôi không tin em đối với tôi một chút cảm tình cũng không có, em rõ ràng đã nhiệt tình đáp lại tôi như vậy! Em thật sự có thể nhẫn tâm như vậy từ bỏ tôi?”
Tô Nhược lã chã chực khóc: “Đúng vậy, là em nhẫn tâm. Chính là em không đành lòng nhìn thấy Tô Thanh phải chịu thương tổn, giờ đây em ấy đã là hai bàn tay trắng. Cho nên cầu xin anh, buông tay đi.”
Triệu Vân Hải tức giận tới mức phải bật cười: “Tốt, tốt lắm, nếu như em đã cầu xin tôi, tôi đây liền đồng ý với em, nhưng em cũng đừng có hối hận! Tôi chỉ đồng ý tiếp tục làm bạn trai của Tô Thanh, còn việc có thể đối xử tử tế với hắn hay không, thì còn phải xem ở biểu hiện của em! Cuối tuần này tôi muốn đi S quốc, em cũng phải cùng đi với tôi.” Vừa dứt lời thì Triệu Vân Hải đã cúi người, hung hăng hôn lên môi Tô Nhược, lại lần nữa ở trong miệng của cậu càn quét xâm lược.
Bách Lý Tân ở trong lòng ngáp một cái, chán đến chết mà nghĩ: Mỗi thời mỗi khắc đều có thể giống như một con chó đang động dục, thật đúng là thế gian hiếm có.
Vừa rồi lúc dung hợp linh hồn hắn đã hao phí một phần tinh thần lực, hiện giờ an ổn một chút, Bách Lý Tân bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn trở mình, thoải mái mà ngủ.
Chờ khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, Tô Nhược cùng Triệu Vân Hải đều ở đây. Tô Nhược đang cúi đầu gọt táo, không phát hiện Bách Lý Tân đã tỉnh.
Bách Lý Tân nghĩ nghĩ, trên mặt ấp ủ ra biểu tình ngượng ngùng: “Vân Hải, cảm ơn anh ngày hôm đó đã cứu em.”
Triệu Vân Hải tùy ý xua tay, ngữ khí không nóng không lạnh: “Không phải khách khí, chuyện vỗn dĩ nên như vậy, dù sao anh cũng là bạn trai của em.” Khi hắn nói tới chữ "Bạn trai" này, đôi mắt lại nhìn về phía Tô Nhược đang cúi đầu gọt táo.
Tô Nhược cúi đầu, trên chiếc cổ thon dài ẩn ẩn lộ ra mấy vệt đỏ, trong lòng Bách Lý Tân tấm tắc hai tiếng, làm bộ như không phát hiện ra: “Anh, nếu không anh cứ trở về nghỉ ngơi chốc lát đi, không phải kỳ nghỉ hè cũng đã sắp kết thúc rồi sao?”
Cả người Tô Nhược ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục gọt táo. Gọt táo xong cậu lại đưa cho Tô Thanh: “Tiểu Thanh, ăn táo đi.”
Tô Thanh lắc đầu, đẩy tay ra nói: “Không cần đâu anh, dạ dày của em có chút không thoải mái, không muốn ăn táo, các người ăn đi.”
Triệu Vân Hải nghe vậy liền lấy quả táo từ trên tay Tô Nhược đưa lên miệng, cười nói: “Vậy thì để anh ăn.” Nói xong liền cắn một ngụm.
Triệu Vân Hải cắn một miếng táo, vừa nhai vừa khen: “Rất ngọt, em cũng nếm thử xem, Tô Nhược.” Nói liền đem quả táo đã bị mình cắn đưa đến trước miệng Tô Nhược.
Tô Nhược xấu hổ cười cười, đành phải cắn một miếng. Triệu Vân Hải thấy thế sắc mặt mới khá hơn, dọc theo vị trí Tô Nhược cắn xuống mà tiếp tục ăn.
Bách Lý Tân xem ở trong mắt, tươi cười càng sâu, trong lòng thì lại đang ghê tởm không thôi, mẹ nó trên đó không phải toàn nước miếng hay sao?
Triệu Vân Hải ăn xong quả táo, mới dường như nhớ tới cái gì nói: “Nói đến chuyện khai giảng của Tô Nhược, anh cũng đang có chuyện muốn thương lượng với em, Tô Thanh.”
Bách Lý Tân cười nói: “Chuyện gì, anh nói đi.”
“Là như thế này, hiện tại ở S quốc anh có một công việc quan trọng cần phải đi xử lý, nhưng mà đối tác bên kia thì tính tình lại không dễ nói chuyện. Anh nghe nói lão tổng của đối phương rất có hứng thú đối với hội họa, cho nên muốn nhờ Tô Nhược cùng đi để giúp đỡ một chút. Bất quá trường học tư lập của Tô Nhược lại quản giáo rất nghiêm, không có lý do chính đáng thì không cho phép xin nghỉ, hơn nữa anh trai của em cũng không đồng ý bỏ xuống việc học. Nhưng mà công việc lần này của anh lợi nhuận có thể lên đến vài trăm triệu, em mau giúp anh nghĩ cách để mà khuyên được anh trai của em đi.”
Ồ, đây là tiết tấu muốn xuất ngoại đi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nha, bộ đang khi dễ tôi là đồ ngốc hay sao?
Bách Lý Tân hơi nhíu mày, nhìn về phía Tô Nhược: “Anh, anh cảm thấy việc này thế nào? Nếu không anh giúp Vân Hải được không?”
Tô Nhược cứng còng thân mình, gập ghềnh nói: “Anh, cho dù anh có tâm muốn hỗ trợ, nhưng nếu không có lý do chính đáng thì trường học cũng sẽ không đồng ý cho nghỉ dài hạn.”
Bách Lý Tân lại nhìn về phía Triệu Vân Hải, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”