Chương 30: Thế giới hiện đại 1.30

Lạc Đàm Thiên trêu Bách Lý Tân đủ rồi, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Biết là kẻ nào hại em không?”

Bách Lý Tân không tự chủ được gật đầu: “Biết.”

“Có muốn anh ra tay hay không?” Tiếng nói của Lạc Đàm Thiên trầm xuống.

“Không cần, em có thể tự mình xử lý được, cứ yên tâm, anh không cần phải nhúng tay, chỉ cần ở một bên xem người yêu của anh là trổ tài là được.” Bách Lý Tân cười cười, Lạc Đàm Thiên chính là như vậy, vẫn luôn mang tới cho hắn cảm giác an toàn, bất luận là lúc nào cũng là hậu thuẫn cường đại cùng vững chắc ở phía sau hắn.

Lạc Đàm Thiên vẫn có chút không yên tâm: “Thật sự? Không gạt anh?”

“Thật sự mà, tin tưởng em!” Bách Lý Tân xoa xoa tóc: “Anh mau ngắt máy đi, em còn có chuyện khác cần xử lý đây.”

Xác định Bách Lý Tân không phải đang cố gắng gượng nói mình không sao, Lạc Đàm Thiên lúc này mới gật đầu: “Được, vậy anh ngắt máy đây.”

Bách Lý Tân đột nhiên nghĩ đến cái gì, lên tiếng đánh gãy y: “Chờ đã!”

“Làm sao vậy, bảo bối?” Lạc Đàm Thiên nghe vậy thì thần kinh căng thẳng, khẩn trương hỏi.

“Khụ khụ.” Bách Lý Tân ho khan hai tiếng, thật lâu sau mới nói: “Cảm ơn anh đã tin tưởng em.”

Lạc Đàm Thiên ha ha cười, bảo bối nhà y, thật đúng là đáng yêu: “Bảo bối, anh yêu em.” Nói rồi y liền cắt đứt điện thoại, một mình một người đốt lên một điếu xì gà.

Ngày hôm sau khi Bách Lý Tân thức dậy, lại đi xem cái tin tức kia trên internet, hắn phát hiện ngày hôm qua trên mạng còn là một mảnh tinh phong huyết vũ, nhưng hiện tại thì toàn bộ tin tức bôi nhọ đó đều đã biến mất, một cái cũng không thể tìm ra.

Hắn cười thành tiếng, lấy di động ra nhắn cho Lạc Đàm Thiên một cái tin nhắn: “Cảm ơn anh, em cũng yêu anh.”

Từ trên phương diện xử lý vấn đề internet, liền có thể thấy được thực lực cùng trình độ của Lạc Đàm Thiên bỏ xa Ngụy Tâm Di, đều là cùng một việc, nhưng khi Lạc Đàm Thiên xử lý việc này, bất quá chỉ qua một đêm, những tin tức bôi nhọ trong khoảnh khắc tan thành mây khói, mà Ngụy Tâm Di xử lý tin tức xấu trên internet, lại luôn là cái này nối tiếp cái kia trồi lên.

Ngày kế tiếp Lucas gọi điện cho Vương Tư Tư, một lần nữa tỏ vẻ xin lỗi cô: “Tư Tư, thực xin lỗi, việc trừng trị tên đàn ông lưu manh kia tôi đã bất lực. Đối phương tìm tới một vị hacker đối phó tôi, tôi không phải đối thủ của hắn, hắn dồn tôi tới ngõ cụt, nếu không phải tôi đã tự để lại cho mình một cánh cửa chạy thoát thân, chỉ sợ hiện giờ đã bị đối phương tìm đến tận nhà của tôi trong hiện thực rồi. Bất quá cô cứ an tâm, tôi đã để lại đầu mối để dẫn người của Ngụy Tâm Di tới chỗ Lục Tuyết Phỉ rồi.”

Vương Tư Tư tuy vẫn không cam lòng, nhưng cũng không thể không mỉm cười an ủi nói: “Không có việc gì, cậu đã giúp tôi rất nhiều. Hai ngày này Lục Tuyết Phỉ đã không còn tìm đến quấy rầy tôi nữa, đều là nhờ có sự giúp đỡ của cậu. Tôi thật sự không biết phải cảm tạ cậu như thế nào mới tốt.”

Bên kia Lucas cười sang sảng: “Không cần cảm tạ, trừ bạo giúp kẻ yếu, giúp đỡ chính nghĩa, chính là nguyên nhân tôi trà trộn trên internet, trước cứ như vậy đi đã, tôi còn có việc, tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Vương Tư Tư như đang suy tư gì đó, may mắn cô còn có chuẩn bị khác, khiến cho Ngụy Tâm Di nghĩ rằng những tin tức dơ bẩn của cô ta bị tung lên mạng là do Lục Tuyết Phỉ làm, hơn nữa ngày hôm đó Ngụy Tâm Di còn dùng ánh mắt của sói đói nhìn chằm chằm Lục Tuyết Phỉ, ngày tháng về sau của Lục Tuyết Phỉ đã có thể thấy là không dễ chịu gì.

Ha ha, cái tiết mục chó cắn chó này, cô thật muốn tận mắt nhìn thấy.

Lạc Đàm Thiên nói chuyện điện thoại xong liền lên bay bay đi M quốc, chỉ để Bách Lý Tân một mình ở lại Hoa Quốc. Bách Lý Tân ngồi trong văn phòng, ấn gọi vào một dãy số trên điện thoại: “Alo, là Ngụy tổng sao? Tôi là Lục Tuyết Phỉ.”

“Đúng vậy, tôi tìm cô vì có chuyện muốn nói, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Được, trưa nay gặp.”

Ngụy Tâm Di cúp điện thoại, kỳ quái mà nhìn chằm chằm nó.

Thủ phạm gặp được người bị hại hẳn phải nên đuối lý cùng né tránh mới đúng, làm sao lại có thể bình tĩnh như vậy chủ động hẹn cô ra ngoài? Chẳng lẽ Lục Tuyết Phỉ biết cô đã tra ra hắn, muốn nhận lỗi với cô?

Ha hả, vô dụng! Ngươi khiến cho Ngụy Tâm Di ta rớt xuống một tầng da, Ngụy Tâm Di ta cũng khiến cho ngươi phải gãy tới mười khúc xương sườn.

Giữa trưa cùng ngày, Ngụy Tâm Di dẫm lên đôi giày cao gót mười mấy cm, khí phách hiên ngang đi tới địa điểm đã hẹn. Bách Lý Tân đã đợi ở đây một lúc, khi Ngụy Tâm Di tới thì hắn đang đùa nghịch thứ gì đó trên notebook.

Bách Lý Tân gặp được Ngụy Tâm Di, cũng không làm chuyện vô nghĩa, trực tiếp vẫy vẫy tay, nói: “Ngụy tổng, tới chỗ này đi, tôi cho cô xem một cái video thú vị.”

Ngụy Tâm Di hừ lạnh một tiếng, muốn lôi kéo làm quen? Cửa sau cũng không có đâu, bất quá cô vẫn ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Tân, đặt túi xách ở một bên, đưa đầu sang.

Thái độ không xem trọng, nhưng mới nhìn thì thiếu chút nữa Ngụy Tâm Di đã nhảy dựng lên.

Trong video chính là cuộc điện thoại của Vương Tư Tư cùng Lucas kia, Vương Tư Tư gọi điện thoại nhờ vả Lucas đem những tin tức xấu của Ngụy Tâm Di phát tán lên mạng.

Này đoạn video chỉ có hai phút, đóng lại video này, Bách Lý Tân lại click mở đoạn tiếp theo, một đoạn này lại chính là Vương Tư Tư xúi giục Lucas dẫn đầu mối tìm kiếm của Ngụy Tâm Di tới chỗ Bách Lý Tân, video vu oan giá họa.

Tắt video, Bách Lý Tân thở dài, nói: “Tâm tư của Vương Tư Tư thực sự ác độc, lúc trước ép buộc tôi phải giải ước, hiện giờ còn tính toán khiến cho chúng ta tàn sát nhau. May mà lúc trước tôi lo lắng cô ta sẽ lại làm ra chuyện gì, cố ý gắn trộm camera ở chỗ của cô ta, không ngờ tới sẽ chụp được những hình ảnh như vậy. Tôi sao có thể đi dâʍ ɭσạи cô ta? Tôi đối với phụ nữ căn bản là không có hứng thú, tôi thích chính là đàn ông.”

Ngụy Tâm Di có chút suy tư, cô ta cũng không tự chủ mà đi theo cách nghĩ của Bách Lý Tân, gật đầu nói: “Đúng là vậy thật, nhưng tại sao cô ta lại cứ cố ý nhắm vào cậu?”

“Bởi vì cô ta cùng Từ Hạo Nhiên là người yêu của nhau, vẫn luôn cho rằng tôi chính là tình địch của cô ta, cô nói có buồn cười hay không? Nhưng ngược lại là cô, tại sao lại bị cô ta tính kế tới trên người?” Bách Lý Tân quay đầu, vẻ mặt đồng bệnh tương liên mà nhìn về phía Ngụy Tâm Di.