Chương 29: Thế giới hiện đại 1.29

Ngày hôm sau, trên mạng nổ tung.

Cái thứ nhất là tin tức《Một mặt khác của tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn: Cuộc sống của người đồng tính luyến ái》 nhanh chóng trở thành đề tài được tìm kiếm nhiều nhất trong ngày, tỉ lệ click đã đột phá 3000 vạn trong vòng một giờ đồng hồ.

Nội dung đề tài này được nói tới đầy phong phú tình cảm, nói tổng tài trẻ tuổi Lục Tuyết Phỉ của công ty giải Lục Thị trước mặt người khác là dáng vẻ thanh cao sạch sẽ, sau lưng lại là người phóng đãng dâʍ ɭσạи như thế nào, trong đó còn có mấy bức ảnh, đều là cùng đàn ông khác nhau hành động thân mật.

Có hôn nhau kí©h thí©ɧ, có trần nửa thân ôm nhau, còn có cả cắt ghép tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giao triền với nhau. Càng nói càng lớn, khiến mọi người sôi nổi tới líu lưỡi.

Mà cùng lúc đó, Ngụy Tâm Di nhận được báo cáo của cấp dưới, rốt cuộc cũng đã tra ra được là ai ở trên mạng tung ra chuyện xấu của Ngụy Tâm Di. Kẻ đó không phải người khác, lại chính là Lục Tuyết Phỉ.

Ngụy Tâm Di nhìn thấy kết quả điều tra, ném vỡ nát cái ly sứ.

Cô ta nhớ lại ngày hôm đó thám tử tư theo dõi Lục Tuyết Phỉ đã nói với mình, Lục Tuyết Phỉ cùng Lạc Đàm Thiên ở trước cổng lớn Lục gia động tình ôm hôn. Lục Tuyết Phỉ có thể ở trên mạng bôi đen cô ta, nhưng những sự cố xảy ra trong thương trường thì hắn không có khả năng làm được, vậy nhất định là Lạc Đàm Thiên.

Mẹ kiếp, đôi cẩu nam nam này, vậy mà lại hợp tác với nhau tới đối phó cô ta? Có phải cho rằng lão nương rất dễ chọc hay không?

Tin tức ở trên mạng nổ tung, Bách Lý Tân tất nhiên đã thông qua S419M biết được đầu tiên, hắn mở cái tin tức kia ra, rất có hứng thú mà nhìn mấy cái ảnh chụp đó, ngẫu nhiên còn phát ra một hai câu bình luận: “Cái chỗ này hình như có hơi lớn”, “Ai, nhìn cái tay kia xem, sao không chỉnh sửa nhan sắc cho cái tay kia chút, màu da này với tay của ta không phải hoàn toàn khác nhau hay sao?”

S419M ở trong đầu kêu thảm thiết một tiếng: [Ký chủ đại nhân, ngài không định làm gì khác hay sao?]

Bách Lý Tân cười đến không tim không phổi: [Ta biết là do ai làm, hiện tại còn chưa tới thời điểm. S419M, ngươi biết để cho một người phải cảm thấy tuyệt vọng nhất là khi nào sao? Là ở lúc mà kẻ đó đã sắp bay lên tới điểm cao nhất, đã nhìn thấy được ánh sáng huy hoàng ngay trước mắt thì lại đột nhiên bị ngã xuống tận đáy vực sâu. ]

S419M thở dài, ký chủ đại nhân luôn là một người không tim không phổi như vậy mà, thế giới nào cũng giống như vậy, người khác nếu như không đắc tội hắn, hắn cũng sẽ không chủ động đi gây chuyện với người khác. Nhưng nếu người khác đã trêu chọc đến hắn, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả lại gấp trăm lần.

Âm thanh chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Bách Lý Tân nhìn dãy số điện thoại gọi tới, nghĩ nghĩ một chút vẫn là bắt máy: “Có việc gì sao, Từ Hạo Nhiên.”

Âm thanh của Từ Hạo Nhiên nghe ra có chút run rẩy: “Tuyết Phỉ, tôi không ngờ tới, cậu vậy mà là loại người này!”

Bách Lý Tân nhướng mày, đoán được hắn nhất định đã thấy tin tức kia: “Tôi là loại người nào thì có liên quan gì tới anh?”

Từ Hạo Nhiên bên kia điện thoại tức khắc nghẹn lời, sau một lát, hắn mới nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng cậu cùng Lạc Đàm Thiên ở bên nhau là bởi vì tình huống bất đắc dĩ, bởi vì áp lực cùng gánh nặng mới không thể không đồng ý. Nhưng lại không nghĩ tới cậu vốn dĩ chính là một tên đồng tính ghê tởm, hơn nữa còn làm ra những việc dâʍ ɭσạи… Lục Tuyết Phỉ, cậu khiến cho tôi quá thất vọng rồi, cậu chưa từng nghĩ tới khi bản thân làm những chuyện như vậy, sẽ khiến cho người cha đã mất cùng với mẹ của cậu ở M quốc xa xôi phải mất mặt hay không?!”

Bách Lý Tân cười lạnh một tiếng: “Lục Tuyết Phỉ tôi là một tên đồng tính luyến ái thì đã làm sao? Tôi một không gϊếŧ người hai không phóng hỏa, tôi yêu đàn ông có gì là sai à? Anh nếu đã nhìn không được, thì không cần phải nhìn. Tôi là đồng tính luyến ái thì tại sao lại phải khiến cho cha mẹ của tôi phải mất mặt? Anh dựa vào cái gì lấy danh nghĩa cha mẹ tôi ra để dạy bảo tôi? CMN anh cho rằng anh là gì của tôi?”

Dứt lời hắn “Bang” một cái cắt đứt điện thoại, ở trong đầu không nhịn được nói: [Tên Từ Hạo Nhiên này không hổ là cùng một đôi với nữ chính, rốt cuộc logic của hắn ta là cái khỉ gì? Là hắn trước vứt bỏ Lục Tuyết Phỉ trước, hiện giờ lại còn có mặt mũi gọi điện thoại tới chỉ trích tôi? Có phải đã quản nhiều chuyện quá rồi hay không?]

Chuông điện lại vang lên, Bách Lý Tân nhìn cũng không nhìn, vừa bắt điện thoại lên liền khai hỏa mắng: “Anh con mẹ nó còn chưa đủ? Lúc trước ở thời điểm tôi gặp khó khăn nhất, anh phản bội tôi quay đầu chạy về phía của Vương Tư Tư, hiện giờ còn có mặt mũi gọi đi gọi lại điện thoại tới chỉ trích tôi? Là ai cho anh cái quyền lợi cùng dũng khí này? Đang tự cho là bản thân mình quá quan trọng đúng không?”

Điện thoại bên kia trầm mặc trong chốc lát mới truyền đến thanh âm: "Ồ, rất hung dữ nha, anh cũng không biết bảo bối nhà mình còn có một mặt hung dữ như vậy đấy, là Từ Hạo Nhiên chọc bảo bối của anh tức giận sao?”

Bách Lý Tân sửng sốt, đem di động đặt trên lỗ tai lấy xuống, trừng lớn hai mắt nhìn lại số điện thoại hiển thị trên đó, mẹ nó, là Lạc Đàm Thiên.

Đầu óc Bách Lý Tân lập tức bình tỉnh lại, chỉ sửng sốt trong chốc lát, hắn cười tủm tỉm hạ âm thanh nhẹ nhàng nói vào trong điện thoại: “Ai mà chẳng có thời điểm tức giận có phải không? Anh phải biết, tính cách ngày thường của em cũng không phải là như vậy, ha hả ha hả.”

Lạc Đàm Thiên lại không đưa ra bình luận gì, hắn hút một ngụm xì gà, cười nói: “Anh vừa mới nhìn thấy một cái tin tức thú vị, cố ý muốn tới an ủi bảo bối nhà chúng ta một chút, bất quá nhìn xem em còn đang nhảy nhót tung tăng như vậy, xem ra là do anh suy nghĩ nhiều.”

“Em thì có thể có chuyện gì.” Bách Lý Tân dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Anh đã nhìn thấy tin tức kia, không có gì muốn hỏi em hay sao?”

Nghe được âm thanh khẩn trương của Bách Lý Tân, Lạc Đàm Thiên đột nhiên muốn trêu đùa tâm tư của hắn, y cố ý đè thấp giọng nói: “Haiz, khi còn trẻ có ai chưa từng làm qua vài chuyện xấu chứ, em không phải cũng chỉ là thiếu niên phong lưu một chút thôi sao.”

“A!” Bách Lý Tân vừa nghe vậy lập tức phì cười: “Nghe Lạc tổng nói nhẹ nhàng như vậy, khi còn trẻ cũng từng trải qua không ít chuyện như thế đi."

“Ai, xin đại hiệp đừng oan uổng tôi, tôi còn chưa kịp có thời điểm khoái lạc, thì đã bị đẩy lên con đường này của Lạc tổng không có lối về, lúc nào cũng đều là bận rộn bận rộn, nào có cơ hội được giống như đại hiệp hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt như vậy.”

Bách Lý Tân “Hừ” một tiếng: “Chỉ bằng anh cũng không dám. Bất quá cho dù anh dám làm thật, em cũng sẽ không đồng ý.”