Hắn liếʍ liếʍ đầu lưỡi, nhìn về phía thư ký Vương: "Những quảng cáo mà Vương Tư Tư đã ký là gì?"
Thư ký vương nghĩ rồi trả lời: "Tổng cộng đã ký bốn hợp đồng, ba cái quảng cáo thời trang, một cái quảng cáo TV. Ba cái quảng cáo thời trang còn dễ nói chuyện, bọn họ đều là những đối tác cũ của chúng ta, cùng bọn họ nói chuyện tốt một chút liền có thể thương lượng lại, muốn đổi người mẫu quảng cáo hẳn là không có vấn đề gì. Khó khăn chính là cái quảng cáo TV kia, chúng ta là lần đầu tiên hợp tác với họ, hơn nữa đối phương còn là một xí nghiệp điện tử thuộc tập đoàn Lạc Thị. Người của công ty này đã ba lần tới tìm chúng ta, ngày hôm qua bọn họ còn mang theo cả luật sư tới. Tuyên bố nếu chúng ta còn không bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, bọn họ sẽ đưa đơn kiện lên tòa án. Lúc trước khi ký hợp đồng còn cho rằng là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, ai có thể nghĩ tới không thể chụp được bánh có nhân, còn suýt chút nữa bị đập thành bánh nhân thịt."
Bách Lý Tân xoa xoa trán, cảm thụ ác ý tràn ngập đến từ thế giới này: "Vi phạm hợp đồng quảng cáo TV, chúng ta cần phải bồi thường bao nhiêu tiền?"
"4000 vạn nhân dân tệ, mà công ty chúng ta hiện giờ còn phải chuẩn bị đầu tư vào quay chụp điện ảnh mới, hiện tại chỉ có 5000 vạn vốn lưu động có thể sử dụng, nếu dùng để bồi thường vi phạm hợp đồng, toàn bộ công ty sẽ rơi vào tình trạng tê liệt."
Bách Lý Tân cảm giác cái trán của mình lại càng đau hơn, hắn xoa xoa vị trí giữa hai lông mày, nói với thư ký Vương: "Tôi biết rồi, cô giúp tôi đàm phán tốt với ba công ty quảng cáo thời trang kia, những vấn đề tiếp theo cũng do cô xử lý. Còn về tập đoàn Lạc Thị bên này, tôi sẽ tự mình đi nói chuyện, mọi người trước hết đều ra ngoài cả đi."
Thư ký Vương cùng trưởng phòng nhân sự hai mặt nhìn nhau, thư ký Vương càng thấy khó tin: "Lục tổng, ba cái quảng cáo thời trang cũng không phải số lượng nhỏ, ngài muốn để tôi tự mình đi nói chuyện thật sao?"
Lúc trước khi Từ Hạo Nhiên vẫn còn ở đây, toàn bộ đều là Từ Hạo Nhiên dẫn theo cô đi đàm phán các hạng mục của công ty.
Bách Lý Tân gật gật đầu: "Cô làm việc ở công ty cũng không phải chỉ mới một hai năm, từ khi cha tôi còn sống thì cô đã là thư ký của tôi rồi, năng lực của cô tôi vẫn luôn nhìn thấy được. Tôi tin tưởng cô có khả năng này, chỉ cần can đảm đi làm là được, cho dù đối phương đưa ra yêu cầu gì thì tôi vẫn tin tưởng cô có thể nắm phần chắc. Những năm qua tôi vẫn luôn ỷ lại quá nhiều vào Từ Hạo Nhiên, mới dẫn đến tình trạng hiện giờ, anh ta vừa rời khỏi thì toàn bộ công ty một bước cũng khó đi. Tôi hy vọng từ giờ trở đi, những người còn lại trong công ty có thể nhanh chóng trưởng thành lên, phát huy tác dụng lớn nhất của từng người."
Bách Lý Tân có thể nói được những lời này, thư ký Vương tâm như pháo hoa bùng nổ. Cô làm việc cho Lục Thị bảy năm, bảy năm này cô ngược xuôi chạy theo sau lưng của Lục Tuyết Phỉ và Từ Hạo Nhiên, học được không ít thứ tốt, nhưng trước sau vẫn trở nên vô dụng, vốn dĩ là một thân bản lĩnh nhưng lại không có chỗ để thể hiện mình, lại chưa từng nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt này, Lục Tuyết Phỉ có thể giao cho cô trọng trách lớn như vậy.
"Xin Lục tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành được nhiệm vụ mà ngài giao cho. Nhưng mà tập đoàn Lạc Thị bên kia, có cần tôi giúp ngài hẹn trước một cuộc hẹn hay không?"
Bách Lý Tân lắc đầu, "Không cần, tôi tự có biện pháp của mình, còn có..." Bách Lý Tân dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía trưởng phòng nhân sự, "Nếu vẫn còn có người xin từ chức, chỉ cần để bọn họ đi là được, không cần ngăn cản, mọi việc đều cứ theo hợp đồng mà làm, nên bồi thường tiền vi phạm hợp đồng thế nào thì phải bồi thường thế ấy, không thể lưu tình." Sự kiện lần này cũng có thể xem như là đãi cát tìm vàng, loại bỏ toàn bộ những kẻ hai lòng, dẫm người thấp nâng người cao.
"Các người đều là những người mà tôi tín nhiệm nhất, các người tin tưởng tôi, tôi cũng sẽ hồi báo tương ứng lại như vậy. Chỉ cần giống như mọi ngày trước kia tiếp tục làm việc, tình cảnh này một tuần sau nhất định sẽ có sự thay đổi. Yên tâm đi, chỉ cần Lục Tuyết Phỉ tôi còn ở công ty này một ngày, nó chắc chắn sẽ không suy sụp!" Nhìn thấy trưởng phòng nhân sự vẫn còn chút lo âu, Bách Lý Tân mới bổ sung nói tiếp.
Sau khi tiễn hai người đi, Bách Lý Tân liền lập tức khóa trái cửa, hắn mở máy tính ra, tốc độ của ngón tay như bay. Hắn nhìn thấy từ trong trí nhớ của Lục Tuyết Phỉ, sau khi công ty TV thuộc tập đoàn Lạc Thị yêu cầu giải trí Lục Thị đền tiền vi phạm hợp đồng xong, xoay đầu đã cùng với phòng làm việc của Vương Tư Tư ký hợp đồng quảng cáo, không chỉ vẫn là cái quảng cáo TV kia, mà nữ chính cũng vẫn là Vương Tư Tư.
Lý do tập đoàn Lạc Thị một hai phải tìm Vương Tư Tư quay quảng cáo, ngoại trừ coi trọng thực lực cùng kỹ thuật diễn xuất của cô, còn bởi vì bọn họ nhìn trúng ý tưởng tuyệt diệu của cô.
Thế giới này tuy rằng là thế giới hiện đại văn minh, nhưng khoa học kỹ thuật của nơi này cũng không hề cao, hiệu quả 3D gì đó cũng chỉ là đồ vật tưởng tượng ra. Quay chụp quảng cáo vẫn rất đơn giản là quay chụp cắt ghép nhân vật và cảnh vật, không có nhiều ý tưởng mới mẻ gì đáng để nói, đa số quảng cáo đều giống nhau là tuyên truyền đặc tính riêng của sản phẩm.
Mà khi Vương Tư Tư đi thử kính, lại có ý tưởng đột phá, đưa ra ý kiến với đạo diễn rằng có thể lấy ý tưởng tình cảm của con người. Nhắc tới việc này, Bách Lý Tân lại càng không thể không nói, thật là thành sự cũng Hạo nhiên, mà bại sự cũng Hạo Nhiên. Mới đầu người đưa ra ý tưởng lấy tình cảm của con người này là Lục Tuyết Phỉ nói với Từ Hạo Nhiên, sau khi nói ra thì Từ Hạo Nhiên cảm thấy ý tưởng này không tồi, không nói hai lời vừa xoay đầu đã trực tiếp phun ra với Vương Tư Tư.
Ở trong trí nhớ của Lục Tuyết Phỉ, Bách Lý Tân cũng nhìn thấy được hiệu quả cuối cùng của cái quảng cáo này.
Vương Tư Tư đóng vai một cô cháu gái hiếu thuận, khi ông nội bệnh nặng, trong lúc hấp hối thì không ngừng nói muốn được một lần nhìn thấy cảnh hoa cải dầu nở rộ ở khắp thôn. Ngay sau đó, cảnh tượng thay đổi, ông nội vốn đang ở bệnh viện nháy mắt đã thấy mình ở giữa một biển hoa màu vàng đang nở rộ, ông cứ như vậy nhẹ nhàng mỉm cười mà rời đi. Màn ảnh lại chuyển đổi, mọi người lúc này mới phát hiện thật ra ông vẫn luôn nằm trên giường bệnh, ông chưa từng đi nơi nào khác, mà là do cô cháu gái đã vì ông mang tới một cái TV, mang cảnh tượng hoa cải dầu nở rộ lưu vào trong CD, rồi mới dùng TV để phát ra ngoài.
Quảng cáo này thật ra quay chụp rất có thủ đoạn, thiết kế cảnh tượng đúng ra cũng không có gì khác thường, nhưng lại quý ở chỗ mới mẻ độc đáo.
Mà kỹ thuật diễn của Vương Tư Tư ở trong đoạn quảng cáo càng bùng nổ, ngắn ngủn 2 phút, từng cái nhíu mày hay nụ cười của cô đều có thể khắc vào trong đầu của người xem. Đặc biệt là cảnh khi ông nội mỉm cười rời đi, biểu tình của cô ẩn nhẫn cười mà hai mắt rưng rưng, một lần đã khiến cô trở thành nhân vật no.1 có vẻ đẹp nhất nhì Châu Á.
Sau đó nói tới lượng tiêu thụ của TV cũng không tốt như vậy, bởi vì mọi người đều cảm thấy cái này rất đen đủi, vừa nhìn thấy TV đã nhớ tới cái quảng cáo u buồn kia, khó chịu đến không chịu được. Nhưng cái quảng cáo này lại rất hay bị đưa lên đầu đề, mở đường cho thể loại quảng cáo giống như vậy phát triển.
Chèn ép kẻ thù chính là làm cho bản thân lớn mạnh hơn, nếu hắn đã tới đây rồi, vậy thì nói thế nào cũng không thể chắp tay nhường quảng cáo này cho kẻ khác, để cho Vương Tư Tư kiếm được lợi ích gì từ nó.
Bách Lý Tân hắn từ trước đến nay không sợ trời cũng không sợ đất, nếu thế giới này đã ép hắn tới bên cạnh vách núi, hắn lại càng muốn đánh ra một trận thắng thật đẹp mắt. Đấu với trời, vô cùng vui sướиɠ; tranh với đất, vui sướиɠ vô cùng; đoạt với người, lại càng vui sướиɠ!
Nếu muốn để tập đoàn Lạc thị tiếp tục hợp tác với hắn, vậy trước tiên hắn vẫn phải lấy ra thứ càng xuất sắc hơn mới được.
Chuyện này người khác không làm được, Bách Lý Tân hắn thì lại có thể.
Ngàn năm qua hắn xuyên qua vô số thế giới, không chỉ có hoàn thành nhiệm vụ không thôi, kiến thức mà hắn học được từ các thế giới càng nhiều giống như một bầu trời đầy sao. Nhìn ngang mà xem, hắn có vài chục cái kỹ năng cùng trí thức; nhìn dọc mà xem, hắn có trên dưới 5000 năm tích lũy cùng lắng đọng. Hiện giờ hắn, hiển nhiên chính là một học bá.
Sau khi đuổi tất cả người đi, Bách Lý Tân ngồi trước máy tính, mười ngón tay thon dài nhẹ nhàng giống như cánh bướm vỗ cánh bay. Hắn liền từ xế chiều hôm nay vẫn luôn vội vàng bận rộn cho tới 6 giờ chiều ngày hôm sau, thức trắng đêm chưa ngủ. Cả ngày dù là lúc ăn cơm cũng không rời khỏi văn phòng, chỉ để trợ lý đem đồ ăn vào sau đó lập tức rời khỏi.
Bận rộn suốt một ngày một đêm, Bách Lý Tân hít sâu một hơi, đứng dậy duỗi người một cái, lúc này mới mang thiết kế của mình lưu vào trong CD, chờ ngày mai mang đến cho người ta xem.
Cho ai xem? Đương nhiên người đứng đầu tập đoàn Lạc Thị -- Lạc Đàm Thiên.
Chiều hôm qua thư ký hỏi hắn có cần phải hẹn trước không, cũng không phải hắn không muốn gặp mặt đối phương nói chuyện, mà là căn bản không thể hẹn trước. Cho dù có thể hẹn trước, cũng chỉ có thể gặp được người phát ngôn của tập đoàn Lạc Thị mà thôi.
Nếu đã muốn nói chuyện, đương nhiên phải tìm Boss lớn nhất để nói mới có thể giải quyết nhanh chóng. Hơn nữa lần hợp tác này cũng không phải là lần cuối, về sau lúc quay chụp điện ảnh, hắn còn cần tới sự giúp đỡ từ tập đoàn Lạc Thị to lớn này.