“Được rồi, hảo Thống nhi, con phải nhớ sự hy sinh mà baba đã dành cho con.” Lau nước trên khóe mắt, Hứa Lưu Bạch háo hức cố gắng, nói: " bắt đầu nhiệm vụ thôi."
Hệ thống im lặng, nửa âm thanh: "Tiến hành nhiệm vụ truyền tống..."
Cơn chóng mặt quen thuộc ập đến, khi Hứa Lục Bạch mở mắt ra lần nữa, ký ức cơ bản của nguyên chủ đã tràn vào trong tâm trí cậu.
Liếc nhìn xung quanh, trong đêm tối không một bóng người, trong phòng làm việc rộng năm mươi sáu mươi mét vuông, đèn sáng rực rỡ.
Sau khi trở lại trên ghế, cậu tê liệt rũ mắt xuống không nhìn rõ vẻ mặt của cậu lúc này, nhưng đôi môi hơi nhếch lên lộ ra tâm tình lúc này rất tốt.
Hehehe ~ cậu thích tính cách hống hách tổng tài bá đạo thế này! Nguyên chủ nguyên bản không độc đoán, lại còn rất ôn nhu lịch thiệp.
Còn có, giàu có, có ý chí!
Nguyên chủ cũng tên Hứa Lưu Bạch, một người cao ráo, giàu có và đẹp trai, từ nhỏ đã là con nhà người ta, đã đính hôn với nữ chính thanh mai trúc mã của chính mình.
Cho đến khi nguyên thân tốt nghiệp và gia nhập công ty, nam chính với mục đích trở thành trợ lý của nguyên thân và gặp gỡ nữ chính.
Từ đó về sau ... Nguyên thân ban đầu bị nam chính phụ bạc ... Cuối cùng còn bị nam chính làm cho nhà tan cửa nát phá sản, nhà họ Hứa bị hủy hoại...
Đây là một câu chuyện buồn, nhưng Hứa Lưu Bạch cậu lại muốn cười một chút.
Cái loại tình tiết trong đó nữ chính đội chiếc mũ xanh cho nguyên chủ, và cậu sẽ trả lại cho nữ chủ và đội cho cô một chiếc mũ xanh rờn luôn ha hả.
Chỉ là, vậy ... tại sao phải là nam chính!
"Thống, nam chính hủy hoại gia tộc nguyên chủ, ngươi có chắc chắn ta sẽ công lược nam chính để nguyên thân sống lại sao? Ta không nói, ngươi cũng không phải người nữa." Chậc chậc chậc, Hứa Lưu Bạch nói.
Hệ thống: "Xin lỗi, tôi hoàn toàn không phải người. Còn có kí chủ, mọi vuệc đều có nhân quả báo ứng. Ngài không nên cho rằng nam chính đối nhà họ Hứa ra tay là vì nữ chính nha?"
"Ý ngươi là sao?"
"Đừng hỏi tôi, tôi không biết, và tôi không thể nói điều mà tôi biết."
Hứa Lưu Bạch ánh mắt lóe lên, lông mày nhíu lại, ngón tay vô thức xoa xoa, trong lòng lóe lên một ít ý nghĩ, chỉ hy vọng đó không phải là chuyện tồi tệ nhất.
"Cộc cộc cộc."
"Mời vào."
Hứa Lưu Bạch nhìn lên và thấy người đi tới, cao khoảng 1m85, với khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn như một tác phẩm điêu khắc.
Lại nhìn bộ dáng mảnh khảnh của anh, trong đầu nghĩ ra một câu, mặc quần áo cho mỏng, cởϊ qυầи áo ... khụ!
"Thống nhi, ngươi nghĩ giữa những người đàn ông có tình bạn chân thành nào không?"
Hệ thống không ngừng nở nụ cười: "Ừm ~"
"Ừm?"
"Tình yêu cơ bản cũng là một "hiện thân" thay thế của tình bạn."
Hứa Lưu Bạch im lặng, vẻ mặt ảm đạm, luôn cảm thấy hệ thống đang nói một thứ tiếng nước ngoài mà cậu không hiểu.
Không còn cùng hệ thống chen ngang, Hứa Lưu Bạch chống cằm một tay nhìn người đi tới trước mặt mình: "Tần Chính?"
Khi Tần Chính nghe Hứa Lưu Bạch nói xong, rõ ràng phát giác có gì đó không đúng, môi mỏng mấp máy, ánh mắt nhìn Hứa Lưu Bạch ngày càng tối.
Hứa Lưu Bạch mặt không đổi sắc, dù sao cậu đã nhiều năm không làm pháo hôi rồi.
"Ừm?"
"Anh Hứa, đây là thông tin hợp tác của anh và Vương Trung vào ngày mai."
Tần Chính đến bên cậu và đưa cho Hứa Lưu Bạch một tập giấy viết, sau khi Hứa Lưu Bạch cầm lấy nó, cậu ôm trán.
Đau đầu mấy phần, cậu không phải công tử sao? Những thứ tiêu tốn trí óc này là chất thải của tế bào não.
Dù trong lòng đang không vui thế nào, vẻ mặt của Hứa Lưu Bạch vẫn thờ ơ, cậu xoa xoa thái dương rồi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đã muộn rồi, hôm nay tới đây thôi."