Chương 8

Edit: Hoa Tranh☘

Ngày hai người về nhà tuyết rơi dày đặc, từng bông tuyết nhung mịn rơi trên tóc Tạ Từ.

Mái tóc Tạ Từ mềm mại giống như bông, hoa tuyết rơi trên đỉnh đầu, tan thành những giọt nước trong suốt.

Tiết Chí cao hơn Tạ Từ một chút, hai người dùng chung một chiếc dù, Tiết Chí một tay cầm dù, tay còn lại phủi nhẹ những bông tuyết trên tóc Tạ Từ vừa nói: “A Từ, bệnh của cậu vừa mới khỏi cẩn thận đừng để bị cảm lạnh nữa."

Tạ Từ mặc chiếc áo khoác màu nâu, khuôn mặt trắng nõn ẩn trong chiếc khăn quàng màu kaki nhạt, sang trọng và tinh tế.

Cậu nhếch môi, cười nhẹ: “Đã rõ."

Sự tương tác giữa hai người rất tự nhiên và gần gũi, nếu chỉ nhìn sơ qua có thể sẽ hiểu lầm họ là một đôi trẻ đang yêu nhau không chừng.

Người đến đón bọn họ ở ga là cha mẹ của Tiết Chí, mẹ Tiết có đôi mắt tinh tường, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy hai người.

Bà kéo chồng đến bên cạnh, cười nói: “Nhìn kìa, đó không phải là A Chí và A Từ sao."

Cũng không khó hiểu việc mẹ Tiết nhìn một cái đã thấy hai người, Tạ Từ và Tiết Chí đều có dung mạo rất bắt mắt, nổi bật giữa đám đông, tay cầm một chiếc ô màu đen, rất bắt mắt.

Tiết Chí cũng nhanh chóng tìm thấy cha mẹ mình, có rất nhiều người rời khỏi nhà ga nên Tiết Chí nắm tay Tạ Từ, chậm rãi bước ra khỏi đám đông.

Mẹ Tiết là một người rất nhiệt tình, ngay khi gặp mặt bà đã nắm tay Tạ Từ và Tiết Chí một cách trìu mến, cha Tiết đứng một bên lắc đầu, trên khuôn mặt nghiêm túc hiếm hoi nở một nụ cười.

Có thể nói là hình ảnh của một gia đình hoà thuận vui vẻ.

Mẹ Tiết đối xử rất tốt với Tạ Từ, dọc đường đi bà đặt ra rất nhiều câu hỏi, có lẽ trong lòng bà đã nhận định sớm muộn Tạ Từ cũng sẽ trở thành con dâu của mình nên trong lời nói cũng không kiêng dè điều gì.

Bà giống như vui đùa hỏi: "A Chí, A Từ, hai đứa sắp ra trường rồi, có dự định kết hôn luôn không? Ta luôn hy vọng A Từ sẽ sớm trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta."

Lời này vừa nói ra, không khí tựa hồ ngưng lại.

Tạ Từ nắm chặt ngón tay, trước khi hắn kịp thả lỏng giọng nói để trả lời vấn đề này thì Tiết Chí, người đang đứng một bên trả lời tin nhắn trên điện thoại nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Đối phương tựa hồ nhìn cậu trước tiên, sau đó dừng lại nói: "Mẹ à, mẹ đang nói cái gì vậy? A Từ và con đã coi nhau như anh em nhiều năm như vậy, giữa chúng ta có thể có cái gì? Hơn nữa, con đã có người mình thích rồi. A Từ cũng vậy. Trước đây đùa giỡn chút cũng không sao, nhưng bây giờ thì không được.”

Mẹ Tiết lúc này thật sự có điểm ngốc, ánh mắt hoài nghi: “Con có người thích à?”

Trong mắt bà hiện lên rõ sự nghi ngờ: ‘Người con thích không phải là Tạ Từ sao?"

Tiết Chí cũng không hề nhiều lời, hắn mở điện thoại ra, lấy ra một bức ảnh chụp chung của mình và Tô Trật đưa cho bà xem: “Mẹ nhìn đi, đây là người con thích. Cậu ấy tên là Tô Trật, còn là bạn cùng phòng của A Từ. Chính là A Từ giúp con theo đuổi được người về."

Mẹ Tiết nhìn về phía Tạ Từ, Tạ Từ cố gắng kiềm chế sự ghen tị dâng lên trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.

Mẹ Tiết có chút hoài nghi phán đoán của bản thân, chẳng lẽ là bà hiểu lầm? Nhưng không thể sai được, hai người vẫn luôn trong trạng thái cùng ra cùng vào, mẹ Tiết hiểu rất rõ con trai mình, tự nhiên biết hắn rất ỷ lại vào Tạ Từ.

Bà luôn cho rằng hai người còn chưa thông suốt, nhưng bà không ngờ rằng cả hai đều không có hứng thú với đối phương.

Quên đi, dù sao thì đó cũng là chuyện tình cảm của người trẻ tuổi, can thiệp quá nhiều cũng không tốt.

Khi đến khu biệt thự, Tạ Từ đã lịch sự từ chối lời mời ăn tối của mẹ Tiết, cậu chỉ cười nói rằng trong công ty còn có một số việc đang chờ bản thân giải quyết, mẹ Tiết liền không giữ cậu lại nữa.

Lúc Tạ Từ rời đi, cậu liếc nhìn Tiết Chí đối phương đang bấm vào giao diện trò chuyện WeChat, nhìn thấy những tin nhắn dài, mắt Tạ Từ trở nên tối đen.

Có một số việc căn bản là không thể so sánh.

So với tin nhắn Tiết Chí gửi cho Tô Trật, tin nhắn đối phương gửi cho cậu ít đến đáng thương, ngay cả liên lạc hàng ngày cũng do Tạ Từ chủ động duy trì.

Mỗi lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, cùng những lời dặn dò hết câu này đến câu khác, nhiều nhất cũng chỉ được đối phương chỉ đáp mấy chữ như "hiểu rồi", "được", "yên tâm".

Có lẽ bởi vì đã quen với hình thức ở chung này nên Tạ Từ chưa bao giờ cảm thấy có cái gì không ổn, cậu và Tiết Chí đều đã quá quen thuộc lẫn nhau.

Quen thuộc đến mức ngay cả cậu là người chủ động cũng không cảm nhận được bản thân có địa vị hèn mọn thế nào trong mối quan hệ này.

Tạ Từ nhẹ giọng tạm biệt Tiết Chí, cậu ngước mắt lẳng lặng nhìn những bông tuyết hòa tan vào mặt đất xám đen, kì thực tránh xa một chút là lựa chọn tốt nhất, giống như ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây, một số suy đoán vô vị vốn dĩ không nên tồn tại.

Huống chi, cậu đã không còn xứng với Tiết Chí.

*

Tạ Từ buông hành lý trong tay, để người hầu mang đi.

Vốn tưởng rằng lúc này Tạ gia sẽ vắng không có ai, không ngờ khi mở cửa lại nhìn thấy cha Tạ đang ngồi trên ghế sô pha.

Đại sảnh biệt thự của Tạ gia được trang trí bằng ba màu chủ đạo là đen, trắng và xám, chiếc đèn chùm phía trên tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, khiến toàn bộ đại sảnh trông đặc biệt lạnh lẽo và trống trải.

“Cha.” Tạ Từ đạm thanh nói.

Người cha trên danh nghĩa của cậu lúc này đang cầm trong tay quyển sách, vuốt phẳng trang sách rồi gấp lại đặt thẳng lên bàn cà phê trước mặt, động tác cứng nhắc, lạnh nhạt.

"Trở về rồi.” Cha Tạ nói.

Tạ Từ dừng bước, cậu không nghĩ rằng vị phụ thân đam mê công việc đến mức quên ăn quên ngủ này lại bởi vì đứa con trai là cậu mà dành ra thời gian quý báu chờ cậu về nhà .

Kỳ thực Tạ Từ đoán cũng không sai, câu thứ hai của đối phương sau khi nhìn thấy cậu là: "Hai ngày nay vi kia của Chu gia tổ chức yến tiệc, ngươi sắp xếp thời gian đi tham dự, lễ vật ta đã chuẩn bị tốt."

Ông ta cũng không hỏi xem Tạ Từ có đồng ý không, giống như cậu chỉ là một món đồ có thể tùy ý cho đi.

Tạ Từ nắm chặt bàn tay, dưới làn da trắng nhợt mơ hồ hiện lên một đường gân xanh, một lúc sau mới nói: “Con không đi."

Tạ Từ rất hiếm khi trái lời của cha mình, mọi khi cậu chỉ là một công cụ thuận tay mà cha Tạ mất bao công sức dạy dỗ, là đứa con ngoan ngoãn trên danh nghĩa của ông ta.

Cha Tạ chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà nhìn hắn một cái rồi nói: “Thời gian đã được ấn định vào thứ Năm."

Nói xong ông ta liền lấy chiếc áo khoác từ người hầu và rời đi mà không thèm liếc mắt nhìn Tạ Từ một cái, rời khỏi biệt thự Tạ gia.

Tạ Từ đứng ở đó, ánh đèn chiếu vào người hắn càng khiến hắn trở nên tái nhợt vô hồn.

006 ghét nhất chính là nhìn thấy Tạ Từ chịu ủy khuất, nó tức giận duỗi móng vuốt như uy hϊếp với bóng dáng của cha Tạ. Hình dạng ban đầu của 006 chỉ là một quả bóng lông, nhưng bây giờ nó trông tròn trịa hơn, khi nó thở phập phồng làm bộ lông xù xù lên trông vô cùng đáng yêu.

Nó không ngừng nói: "Đừng để ta bắt được mi, nếu không ta sẽ ném mi vào cục hải vương chịu tội!!"

Tạ Từ tò mò: “Cục hải vương?”

006 gật đầu nói: "Đúng là vậy, .... kí chủ, sao lại hỏi cái này! Đừng nghĩ đến việc chuyển đến cục hải đường, tác phong ở nơi đó quá cởi mở, cậu sẽ bị đám người xấu gặm không còn miếng xương.”

Tạ Từ trầm ngâm, tựa hồ như đang cân nhắc việc đổi nghề.

Tuy rằng cục lốp dự phòng nhiệm vụ khá đơn giản nhưng mức lương thì thực sự không đủ nhìn.

Tất nhiên, cậu cũng đã nhìn thấy những đồng nghiệp ở cục hải vương bước ra khỏi khoang nhiệm vụ với dáng vẻ thận hư, cả người tiêu điều, thấy thịt lợn là muốn ói.

Tạ Từ thở dài, quả nhiên trên đời này không có công việc nào mà việc nhẹ lương cao cả.

Giống như thế giới nhiệm vụ hiện tại của cậu, nhìn có vẻ rất dễ dàng, cậu chỉ cần làm theo cốt truyện ban đầu, yên lặng nhìn Tiết Chí và Tô Trật yêu nhau cho đến khi kết hôn là được.

Nhưng tính cách của nguyên chủ sẽ ảnh hưởng đến thiết lập nhân vật của nhiệm vụ giả ở một mức độ nhất định, hơn nữa hắn là người cực kỳ nghiêm túc với nhiệm vụ, dẫn đến vài chuyện ngoài ý muốn, cậu làm quá tốt khiến trúc mã đối với cậu nhớ mãi không quên, tình địch đối với cậu cầu mà không được.

Cốt truyện là trung tâm của tiểu thế giới, nếu cốt truyện thay đổi sẽ khiến tiểu thế giới sinh ra hỗn loạn, vì vậy nó sẽ tự diễn sinh ra nhân vật không có trong cốt truyện nhằm tự sửa chữa, nhưng đồng thời cốt truyện cũng sẽ có sự thay đổi không thể biết trước.

Đây cũng là một khiêu chiến lớn đối với chính nhiệm vụ giả.

Bản thân Tạ Từ không quan tâm đến chuyện này, thứ cậu quan tâm đến chỉ có tích phân, tiền và phúc lợi cuối năm của nhân viên.

Miễn bàn đến những khẩu hiệu giữ gìn hòa bình thế giới, nhiệm vụ giả bọn họ làm công việc này chỉ để kiếm miếng ăn thôi.

*

Thứ năm Tạ Từ vẫn phải đi.

Nói đúng ra, cậu căn bản không có quyền lựa chọn, bởi vì hai ngày nay cậu tính tình ngoan cố, người cha tốt của cậu thậm chí còn nhốt cậu vào gác xép để suy ngẫm.

Tạ Từ mắc chứng sợ không gian kín, nhưng cậu đã có thể kiểm soát nó rất tốt, thậm chí có thể chép thơ một cách bình tĩnh trong phòng tối.

Cha của Tạ Từ đã hỏi lại lần hai vào tối thứ Tư, câu trả lời của Tạ Từ vẫn là phủ định, rất hiếm khi cậu chấp nhất đến thế.

Nhưng cha Tạ không quan tâm đến điều này, ông ta đơn giản phân phó người "mời" Tạ Từ đến dự bữa tiệc của nhà họ Chu vào thứ năm.

Tạ Từ bị đưa trực tiếp đến Chu gia, giống như một món hàng được giao đến tận nhà.

Biệt thự của Chu gia nằm ở ngoại ô, có thể thấy đây là một biệt phủ cổ có lịch sử lâu đời, thậm chí trên mái còn có vài viên ngói lưu ly, cây thường xuân leo trên tường, tạo cảm giác tươi mát.

Quá mức an tĩnh, trông không giống như đang mở tiệc chiêu đãi khách khứa.

Kỳ thật nghĩ lại một chút là hiểu, nếu là yến tiệc bình thường, Chu Diệu Sơn làm sao có thể lựa chọn tổ chức tại nhà cũ của mình chứ.

Khi hai người hầu lớn tuổi đang đợi ở cửa nhìn thấy Tạ Từ, trên mặt họ mới nở nụ cười, một người hầu tiến đến nói: "Chắc hẳn ngài là Tạ thiếu gia đi. Tiên sinh của chúng tôi đã chờ ngài rất lâu rồi."

Nói xong liền mở cửa dẫn người đi vào, những người khác đều bị chặn lại ở cửa. Tạ Từ đi theo phía sau, cụp mắt xuống, mi mắt bị những sợi tóc trên trán che đi, hai tay nắm đến gắt gao, như thể giây tiếp theo các khớp xương tay sẽ bị cậu bóp nát.

Những người hầu đều rất nhiệt tình với Tạ Từ, họ không ngừng giới thiệu chủ nhân ngôi biệt thự cho cậu. Ngay cả những bức tranh rừng rậm âm u, ẩm ướt cũng bị bon họ khen thành một vẻ đẹp suy đồi khác.

Khi lên đến tầng ba, tất cả bọn họ đều đồng thời ngậm miệng, lặng lẽ nhìn Tạ Từ làm động tác mời.

Chỉ có một cánh cửa ở tầng ba.

Giống như một bức tranh sơn dầu sống động như thật.

Trong lúc nhất thời, Tạ Từ có cảm giác muốn quay người bỏ chạy ra khỏi, cậu vẫn nhớ rõ cảm giác lạnh buốt khi bị bàn tay của hắn vuốt ve, nhớ rõ thân thể bị người nam nhân đó khống chế, không ngừng xâm phạm.

Nhớ đến nụ hôn mà lẽ ra nam nhân muốn đặt lên môi cậu nhưng lại bị cậu lại né tránh.

Cho nên cậu đã bị hắn trừng phạt, bị ép mang thứ đó rời đi.