Chương 14

Vì thế Tạ Từ dễ dàng xin nghỉ phép rời đi.

Cậu cúi đầu, chậm rãi bước vào nhà vệ sinh.

Tạ Từ dựa vào bức tường tối tăm, đôi tay không ngừng run rẩy, nhẹ nhàng đặt tay lên thắt lưng.

Vòng eo của cậu thực sự rất nhỏ, chiếc quần được cởi ra, lộ ra đôi chân dài đến mức khiến người ta phải ghen tị, trắng nõn láng mịn không có tới một sợi lông.

Tạ Từ cắn răng, chậm rãi nâng mông, nhanh chóng ấn xuống camera.

Hô hấp của cậu quá nhanh, mắt cá chân trắng nõn do tiếp xúc với không khí mà nổi lên từng mảnh phấn hồng. Tạ Từ đang run rẩy.

Vì cảm thấy thẹn, cùng nhục nhã.

Tiết Chí chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy Tạ Từ trong bộ dạng thế này.

Thanh niên cúi đầu, uốn cong chiếc eo thon gọn, dây lưng bên eo bị cởi bỏ, quần tây bị kéo xuống đầu gối, cặp mông căng mọng đang hướng về phía hắn, hai sợi dây của chiếc qυầи ɭóŧ ôm chặt lấy rãnh mông. ( ai thắc mắc cái quần mà bạn Tạ đang mặc có thể vô xem🌚 https://shopee.vn/Qu%E1%BA%A7n-L%C3%B3t-Nam-L%E1%BB%8Dt-Khe-2-D%C3%A2y-Ph%C3%A1-C%C3%A1ch-G%E1%BB%A3i-C%E1%BA%A3m-S%E1%BB%8Bp-Nam-DM-Fancy-In-th005-i.472624138.8275125211)

Cái gì cũng không che được, dáng vẻ giống như tiểu yêu tinh đang mê hoặc lòng người.

Đây là bộ dáng Tiết Chí chưa bao giờ gặp qua, cái gì đoan trang, văn nhã toàn bộ bị người nọ tự tay phá tan thành từng mảnh.

Tim Tiết Chí đập rất nhanh, trong đầu tựa hồ có thứ gì đó hoàn toàn sụp đổ gầm thét, những suy nghĩ kiều diễm chưa từng có bén rễ sâu vào trong tâm trí hắn.

Cho đến khi Tạ Từ nhẹ giọng đối với điện thoại di động, mệt mỏi nói: “Hài lòng chưa?”

Hài lòng, ai hài lòng? Hài lòng cái gì?

Tiết Chỉ trong lòng nhất thời có một loại cảm giác vớ vẩn.

Tạ Từ còn đang sốt nhẹ, chụp ảnh xong chỉnh lại quần, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, ngước mắt lên đã nhìn thấy một bóng người đang đứng ở cửa nhà vệ sinh.

Cái bóng đó là của một người vô cùng quen thuộc mà chính cậu cũng không dám nhìn tới.

Trong lúc nhất thời, cơ thể của Tạ Từ cứng lại, cậu có thể cảm giác được máu toàn thân như chảy ngược, đầu ngón tay lạnh lẽo run rẩy, như thể một giây sau liền chết đi.

Sắc mặt cậu tái nhợt, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, im lặng cúi đầu, giống như một tội nhân đang chờ sự phán xét cuối cùng.

Tiết Chí hung hăng cắn đầu lưỡi, cố gắng để mình bình tĩnh lại hỏi: "Tạ Từ, vừa rồi cậu đã nói chuyện với ai?"

Không khí bỗng nhiên im lặng, Tiết Chí không biết mình đã đợi bao lâu, nhưng sau này hắn vẫn luôn nhớ tới biểu tình ngày đó của Tạ Từ.

Đó là một loại bình tĩnh không thể diễn tả rõ được, hoặc có thể là sự sa ngã, buông bỏ hoàn toàn.

Đối phương chỉnh lại quần áo, đặt hai tay ngang hông, vẻ mặt lãnh đạm, như thể đã khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng và điềm tĩnh trước đây.

Tạ Từ hỏi lại: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Giọng điệu rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng Tiết Chí lại cảm thấy mình như bị ai đó bóp cổ, hít thở không thông.

Không biết từ khi nào người bạn thân thiết nhất dần dần trở thành hai người xa lạ, không còn *tâm hữu linh tê, không còn đối với nhau nở nụ cười, không còn bộ dáng khí phách hăng hái của ngày xưa nữa.

*tâm hữu linh tê: người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, thường chỉ mối quan hệ yêu đương

Tạ Từ không đợi hắn trả lời, đi ngang qua hắn, một mình đi vào hành lang tối tăm yên tĩnh.

Nhưng Tiết Chí kéo cậu lại.

Đây là tín hiệu nhận thua mà Tiết Chí sẽ phát ra khi hai người cãi nhau, giống như thừa nhận thất bại, hắn có thể đã từng giãy giụa, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không chịu buông tay.

Tiết Chí nói: “Tạ Từ, đừng đi.”

Đột nhiên, Tạ Từ nhớ lại mùa đông nhiều năm đó, khi ấy Tạ Từ mười tuổi, thiếu niên Tiết Chí đưa cậu ra khỏi căn gác xép tối tăm, ngôi nhà lạnh lẽo của Tạ Từ chìm trong một mảnh hắc ám, nhưng Tạ Từ dường như có thể nhìn thấy ánh sáng.

Thiếu niên Tiết Chí đối cậu nói: “Tạ Từ, hãy cùng tớ rời khỏi đây.”

Vật đổi sao dời, bọn không còn quyết tâm ngày đó nữa, mỗi người tự đi con đường riêng của chính mình.

Tạ Từ cụp mi xuống, hiếm khi dùng ngữ khí lãnh đạm như vậy với Tiết Chí, giọng nói có chút run rẩy: “A Chí, tớ nghĩ cậu hẳn là đã biết đi, tớ thích cậu, từ năm mười lăm tuổi đến năm hai mươi mốt tuổi, cho lên, cầu xin cậu, đừng làm ra những hành động khiến người khác hiểu lầm như vậy nữa."

Cả người Tiết Chí đều ngây ngẩn, cánh tay buông ra lúc nào cũng không biết.

Tạ Từ không nhìn hắn, rồi lại giống như xuyên qua hắn nhìn chính mình, cậu hiểu rất rõ bản thân khi nói ra những lời này sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào, Tạ Từ nhẹ nhàng nói: "A Chí, cứ như vậy đi, cậu phải cùng Tiểu Trật sống thật vui vẻ đấy."

Tiết Chí trước nay chưa từng nghĩ tới việc Tạ Từ thích mình.

Tạ Từ từ khi còn nhỏ đã giỏi hơn hắn về mọi mặt, sống lưng luôn thẳng tắp, trong phòng có cả một thư viện sách, thậm chí bắt đầu nghiên cứu một số thí nghiệm và dữ liệu mà các bạn cùng lứa hiếm khi tiếp xúc, Tạ Từ gần như được nuôi dưỡng theo khuôn mẫu của công tử thế gia đại tộc, là người thừa kế tiêu chuẩn được mọi người nhận định.

Cậu văn nhã, lịch sự, dường như trong mắt cậu mọi người đều giống nhau.

Cậu cùng Tiết Chí là hai người hoàn toàn tương phản, hắn luôn là bộ dạng lười biếng, buông xuôi trong mọi việc. Dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể trở thành người xuất sắc như Tạ Từ. Hai người lẽ ra nên là hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau mới đúng.

Tiết Chí đôi khi đã từng nghĩ, nếu hắn không là người phát hiện ra Tạ Từ bị nhốt trên tầng gác xép Tạ gia suốt hai ngày thì mọi việc liệu có khác đi không?

Liệu Tạ Từ có đối xử với hắn như đối xử với những người khác, nho nhã lễ độ, luôn đeo trên mặt chiếc mặt nạ tươi cười, đối xử với hắn bằng thái độ không xa không gần, không lạnh cũng không nóng, thậm chí có thể cảm thấy hắn phiền phức?