Chương 10

Edit: Hoa Tranh☘

Sương mù bao phủ cửa kính trong suốt, hơi nước từ từ trượt xuống, mùi thơm của cá hầm trong cửa hàng lan tỏa, khiến người ta ứa nước miếng.

Tiếng điện thoại di động của Tiết Chí ở đối diện vang lên, Tạ Từ thu lại ánh mắt.

Vị cay của nồi cá hầm chua cay trên bàn khiến Tạ Từ có chút khó chịu, nhưng cậu đã quen giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bụng có hơi đau nhức những chưa tới mức không chịu nổi.

Chuông không ngừng reo, xung quanh không ít người đã nhìn sang, Tiết Chí đi toilet vẫn chưa quay lại.

Tạ Từ suy nghĩ một lúc, sau đó cầm điện thoại lên liếc nhìn thì thấy trên đó có tên người gọi là Tô Trật.

Tay cậu hơi dừng lại, sương mù bao phủ lông mày, Tạ Từ do dự một lát mới bấm vào nút "Trả lời".

Thanh âm bên kia điện thoại có chút ồn ào, giống như đang ở trong một trung tâm thương mại lớn vậy, giọng nói của Tô Trật trong trẻo dễ nghe, khiến người liên tưởng đến gió xuân, hắn mỉm cười nói: “Tiết Chí , cậu đang làm gì vậy? Tại sao cậu về rồi mà không báo với tớ?

Tạ Từ tay run lên, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, nếu cậu trả lời dễ khiến người ta hiểu lầm.

Nhưng đối phương dường như nhận ra cái gì, một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi: "A Từ, là cậu sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút thận trọng.

Tạ Từ chợt nhớ ra, bản thân hình như đã rất lâu rồi không trả lời tin nhắn của đối phương.

Không phải là cậu không muốn, mà là sau khi trở lại Tạ gia, cậu căn bản chẳng có chút thời gian dư thừa nào.

Cậu muốn bắt đầu công việc ở Tạ thị từ nhân viên cơ bản nhất đi lên, đồng thời còn phải học cách đưa ra quyết sách và tính đến một số khóa học ở trường. Cha Tạ giao cho cậu vô số nhiệm vụ vĩnh viễn làm không hết, cậu cũng phải đi tham dự những bữa tiệc xã giao, dù chỉ làm một chiếc bình hoa không có quyền lên tiếng.

Bây giờ còn có thêm một Chu Diệu Sơn.

Đối phương vừa gửi một cái tin nhắn cậu liền phải vội vàng chạy đến Chu gia, bị hắn đùa bỡn không thương tiếc.

Tạ Từ có lúc cảm thấy mình chỉ kém một bước nữa thôi thì sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Đầu óc lên mây, một lúc lâu sau Tạ Từ mới thấp giọng trả lời: “Ừm, là tớ."

Không đợi Tô Trật nói thêm gì, Tạ Từ đã nói tiếp: “Kỳ nghỉ đông tớ bận quá, đến hôm nay mới hẹn với A Chí cùng đi ăn cơm. Cậu ấy đang đi vệ sinh, nên tớ mới thay cậu ấy trả lời."

Lời này không giống như đối mặt với bạn bè, mà giống như giải thích hơn.

Người bên kia im lặng hồi lâu mới nói: "A Từ, cậu vẫn luôn không trả lời tin nhắn của tớ. Dù cậu bận như thế nào thì trả lời một câu tin nhắn của tớ khó lắm sao? Tớ đã đặt vé cho bộ phim sắp công chiếu "Faust", những bức ảnh chúng ta chụp chung tớ cũng đã in hết ra gửi cho cậu cứ phớt lờ tớ. Tớ còn nghĩ mình đã làm gì sai."

Giọng điệu Tô Trật của vừa đáng thương vừa mất mát, cuối cùng thậm chí còn mang theo chút trách móc.

Tạ Từ nhấp môi, sau một lúc lâu mới áy náy nói: “Xin lỗi, Tiểu Trật ··· chỉ là trong khoảng thời gian này tớ thật sự quá bận, về sau tớ sẽ chú ý hơn, được không?”

Tô Trật khẽ hừ một tiếng, sau đó bất đắc dĩ nói: "Quên đi, lần này tớ sẽ tha thứ cho câu, A Từ, không phải tớ muốn vô cớ gây sự, mà là bạn bè cần duy trì liên lạc để duy trì cảm tình."

"Tớ không muốn xa cậu, quan hệ chúng ta tốt như vậy, hẳn là phải càng thêm thân thiết mới đúng. Rất nhiều lúc tớ thật ghen tị với Tiết Chí ······”

Tô Trật nói được một nửa thì ngừng lại, Tạ Từ không hỏi nên cũng không nói nữa, chỉ vội vàng nói: “Vậy thôi, tớ còn có việc khác phải làm ở đây, tối nay sẽ gọi điện cho cậu, đừng có tắt máy!"

Tạ Từ bất đắc dĩ đồng ý, có lẽ là do Tô Trật náo loạn một hồi, ngược lại làm tâm trạng của cậu tốt hơn không ít.

Suy cho cùng, cảm giác được ai đó quan tâm đến cảm xúc của bản thân thật tốt, điều này khiến cậu cảm thấy mình cũng không cô đơn đến vậy.

Tạ Từ thực chất là một người thiếu thốn tình cảm.

Tạ Từ thoát khỏi giao diện điện thoại, khi định tắt di động lại chợt dừng lại khi nhìn thấy hai người đang mỉm cười trên hình nền điện thoại.

Hai người trên hình nền mặc áo len kẻ caro giống nhau, một đỏ một xanh, nhìn nhau mỉm cười, vô cùng xứng đôi, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ có cảm giác họ là một cặp trời sinh.

Nhưng Tạ Từ nhớ rõ ràng, cách đây không lâu, hình nền điện thoại di động của Tiết Chí rõ ràng vẫn là cảnh hắn và Tiết Chí đối diện nhau, cùng xem pháo hoa.

Tạ Từ đã sớm cảnh cáo bản thân không nên suy nghĩ nhiều, nhưng cậu vẫn giống như bị ma nhập, mở album ảnh.

Ảnh không nhiều lắm, chỉ có khoảng 300 bức ảnh, Tiết Chí là người rất ít khi chụp ảnh nhưng hơn 200 trong số 300 ảnh của album này là ảnh của Tô Trật hoặc là ảnh Tô Trật cùng Tiết Chí.

Tạ Từ biết mình đã đi quá xa, nhưng vẫn lật đến cuối cuối album ảnh, như đang kiên trì tìm kiếm một tia hy vọng.

Tạ Từ cho đến khi nhìn đến bức ảnh cuối cùng cũng không tìm thấy được một tấm hình của bản thân.

“A Từ, cậu đang làm cái gì?

Giọng nói của thanh niên khiến Tạ Từ không khỏi run rẩy, điện thoại trong tay suýt chút nữa rơi xuống bát canh.

Tạ Từ điều chỉnh tốt biểu cảm trên mặt, ngước mắt lên nói với Tiết Chí: “Tiểu Trật vừa gọi điện cho cậu, thấy cậu mãi không trở lại nên tôi mới thay cậu bắt máy."

Với quan hệ của hai người có trao đổi điện thoại cũng không thành vấn đề chứ đừng nói đến việc chỉ trả lời một cuộc điện thoại.

Tiết Chí cũng không đem việc này để trong lòng, hắn nhìn khóe mắt ửng đỏ của Tạ Từ dừng lại một chút: “A Từ, mắt cậu sao lại đỏ như vậy?”

Tạ Từ đưa điện thoại cho hắn, mắt cậu vẫn còn hồng hồng giống như vừa mới khóc xong.

Nhưng giọng nói của cậu rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười nói, "Hả? Không sao đâu, chỉ là món cá hầm này cay quá, có lẽ mắt đỏ lên vì cay đi."

Lúc này Tiết Chí mới tin, không hỏi nữa.

Tạ Từ kỳ thực không thích ăn cá, cậu từ nhỏ đã không thích, nhắc tới cá, cậu chỉ có thể nhớ tới ăn món cá lạnh ngắt hồi nhỏ hay ăn trong căn gác xép tối tăm.

Chỉ là Tiết Chí thích nên cậu cũng thích.

Tạ Từ cẩn thận gỡ xương cá bên trong ra, sau đó đặt thịt cá lên một chiếc đĩa nhỏ đưa cho Tiết Chí.

Tiết Chí mỉm cười với cậu nói: “Cậu không cần phải như vậy đâu, A Từ, tớ sắp bị cậu chiều đến sinh hư rồi. Từ giờ trở đi, tớ phải tìm bạn trai theo hình mẫu của cậu mới được.”

Tạ Từ cụp mắt xuống, môi mỉm cười, giọng rất nhẹ nói: “Được rồi."

*

Ngày hôm sau, Tạ Từ lại rơi vào trạng thái mất liên lạc, Tiết Chí vẫn như cũ tìm không tìm được người.

Cảm thấy nhàn đến nhàm chán, Tiết Chí cùng một vài người bạn đến một địa điểm quay kịch bản ở thành phố B chơi. Đêm mùa đông luôn dài hơn nên Tiết Chí cùng một vài người bạn đến một nhà hàng Nhật Bản để ăn tối.

Thế sự vô thường, Tiết Chí vừa lúc đi ngang qua một cái ghế lô thấy được Tạ Từ cùng Chu Diêu Sơn đang cùng nhau dùng cơm.

Tiết Chí không biết sắc mặt của mình như thế nào, có lẽ là vô cùng dọa người, mấy người bạn chung quanh cũng không dám lên tiếng.

Hắn bình tĩnh lại một lúc rồi nhỏ giọng nói với đám bạn xung quanh: “Các cậu đi ăn đi, tôi tình cờ nhìn thấy Tiểu Từ nên tới chào hỏi chút."

Đám bạn nhìn vẻ mặt dữ tợn của hắn, thầm nghĩ này mà đi chào hỏi cái gì, rõ ràng là muốn đi đánh người thì có.

Mọi người đều nói Tiết Chí thích Tô Trật, nhưng thực ra người đứng ngoài cuộc mới là hiểu rõ nhất.

Bọn họ đã là bạn tốt của Tiết Chí nhiều năm, Tiết Chí rất ít khi nhắc đến Tô Trật với đám bọn họ, ngược lại trong miệng suốt ngày nhắc đến Tạ Từ, gần đây nhắc đến lại càng nhiều, đám bọn họ nghe đến chai cả tai, hỏi hắn tại sao đã nhớ người ta như vậy sao không đi tìm cậu ấy?

Tiết Chí lúc đó uống say, vẻ mặt đau khổ nói: “Cậu ấy không muốn gặp tôi, chính là vì cậu ấy không muốn nhìn thấy tôi, tôi có tìm kiếm thế nào cũng đều phớt lờ tôi, vì cái gì chứ?”

Một người bạn đi đến, cười trêu chọc hắn: "A Chí, cậu có phải là thích Tạ Từ rồi hay không?"

Tiết Chí lảo đảo không trả lời, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Thích cậu ấy cũng vô dụng thôi, cậu ấy không thích tôi, cậu ấy đã nói rất nhiều lần rằng cậu ấy chỉ coi tôi như huynh đệ thôi, huynh đệ thì là huynh đệ. Tôi cũng sẽ coi cậu ấy như anh trai. Tô Trật hiền lành tốt bụng như vậy, cũng không khác gì cậu ấy, thậm chí hai người còn có sở thích giống nhau. Nếu cậu ấy không cho tôi thích, vậy tôi ở bên Tô Trật cũng như nhau!" [đúng văn của tra nam(>︿<。)]

Giọng hắn lúc đó quá nhỏ, âm thanh trong hội trường lại lớn, đám người chỉ nghe được loáng thoáng hai ba câu, chỉ cho rằng hắn ta say rượu nói linh tinh.

Nhưng mọi người đều biết Tiết Chí không phải là không có ý tứ gì với Tạ Từ.

Hai người này vốn là trời sinh một đôi, đáng tiếc nhìn không rõ tâm của chính mình, chuyện tình cảm phải tự mình suy nghĩ rõ ràng, ai khuyên cũng không giúp ích được gì.

Trên tay Tiết Chí lộ ra một ít gân xanh, hắn cố gắng kiềm chế cơn tức giận đang trào dâng trong lòng, gõ cửa.

Tạ Từ ngước mắt lên và sững người trong giây lát.

Tiết Chỉ trong lòng chua chát nghĩ, không có thời gian cùng hắn đi ăn cơm, lại có thời gian đi hẹn hò với nam nhân khác?

Nhưng hắn không có tư cách gì để nói lời này, dù sao hắn cùng Tạ Từ cũng chỉ là bạn bè mà thôi.

Chu Diệu Sơn nhìn thấy Tiết Chí, vẻ mặt vẫn như cũ không gợn sóng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tạ Từ lại mang ý vị khác.

Tiết Chí nhưng thật ra thoải mái hào phóng chào hỏi: “A Từ, như thế nào ra ngoài ăn cơm cũng không chịu gọi tớ một câu, đúng rồi, nhân tiện vị này là?”

Tạ Từ nhấp môi, chỉ cảm thấy thức ăn vừa ăn xong nghẹn trong cổ họng, hắn nói: “··· vị này chính là chủ tịch tập đoàn Chu thị _Chu Diệu Sơn.”

Tiết Chí thế nhưng đã nghe qua tên của người đàn ông này, hắn ta là người nổi tiếng trên thương trường với thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình lập dị.

Người kia nhìn rất đẹp, nhưng sắc mặt tái nhợt như giấy, thậm chí đôi môi cũng trắng bệch, có lẽ trên toàn bộ khuôn mặt chỉ có một màu đậm duy nhất chính là cặp mắt đen tuyền kia, khiến người bị hắn nhìn bằng cặp mắt ấy cảm thấy hốt hoảng, sợ hãi.

Tiết Chí dời ánh mắt, đúng lý hợp tình đi đến cạnh Tạ Từ ngồi xuống, động tác của hắn rất tự nhiên, giống như được người mời đến.

Tạ Từ lại càng thêm đứng ngồi không yên, cậu sợ Chu Diệu Sơn sẽ nói ra chuyện gì không nên nói, cho nên đây là lần đầu tiên trong đời cậu hận không thể đem Tiết Chí lập tức rời khỏi tầm mắt của mình đến vậy.

Cậu nói: "A Chí, cậu có thể về trước được không? Lần sau chúng ta lại tụ tập. Tớ và Chu tiên sinh còn có một số việc cần phải thương lượng."

Tiết Chí nhìn vẻ mặt của Tạ Từ, hắn tự nhiên không muốn làm cậu khó xử, sau khi nghe được câu trả lời từ miệng Tạ Từ rằng người này chỉ là bạn bình thường, hắn cuối cùng cũng yên tâm.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy Tạ Từ sẽ lừa dối mình.

Nhưng Chu Diệu Sơn lại nhẹ nhàng nói: “Không cần phải vậy, cũng không phải chuyện quan trọng gì, chúng ta đã bàn bạc xong, Tiết tiên sinh chắc hẳn vẫn chưa ăn tối phải không? Cậu và Tiểu Từ quan hệ hẳn là rất tốt đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa."

Hắn nói chuyện ngữ khí có chút kỳ quái, dường như coi Tạ Từ là đồ vật mà hắn sở hữu, lại lấy tư thái giống như chủ nhân mời Tiết Chí.

Tiết Chí nghe được trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Tiết Chí trong lòng không thoải mái tự nhiên cũng không để người khác dễ chịu, trong cuộc trò chuyện sau đó, hắn gần như kết luận Chu Diệu Sơn thích Tạ Từ, nhưng hắn không thể bịt miệng không cho người ta nói lời nào, nhưng hắn có thể thu hút ánh mắt của Tạ Từ về phía mình.

Tạ Từ dù sao cũng quan tâm đến hắn, hai người đã lâu không gặp nên khó tránh khỏi nói chuyện nhiều hơn chút.

Từ góc độ này nhìn vào Chu Diệu Sơn giống như là người bị hai người bài trừ ra khỏi bàn ăn vậy.

Nhưng vào lúc cuối cùng, Chu Diệu Sơn bình tĩnh đứng dậy, nói với Tạ Từ: “Đã đến lúc phải về rồi, tôi chở em."

Tiết Chí đương nhiên không cam lòng yếu thế, hắn lập tức nói: "Không cần, tôi ở cùng nhà với A Từ, tôi đưa cậu ấy về sẽ tiện hơn."

Chu Diệu Sơn không nói gì, ánh mắt tối sầm, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, Tạ Từ hiểu ý của hắn.

Tạ Từ trong tháng này đã hiểu ra rất nhiều chuyện, trong đó có một điều: Đừng bao giờ từ chối Chu Diệu Sơn, nếu không hắn sẽ có vô số biện pháp để chơi chết cậu.

Tạ Từ sợ hãi những thủ đoạn đó của hắn, cậu cơ hồ như là theo bản năng mà thỏa hiệp.

“A Chí, không cần đâu, Chu tiên sinh sẽ đưa tớ về nhà.”

Tiết Chí trước nay chưa từng nghĩ tới Tạ Từ sẽ từ chối mình, cho nên khi hắn nghe cậu cự tuyệt thì vô cùng sửng sốt.

“A Từ cậu ········”

Hắn nhìn thấy người bạn tốt trước đây luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn nay đang mỉm cười áy náy nói: “A Chí, cậu cứ đi trước đi”