Chương 23: Dạ cháu chào chú! (23)

Từ nhỏ Trình Tô Thanh đã sống với mẹ, hai mẹ con như là loài dòi dơ bẩn trong cống thoát nước. Trình Tô Thanh khinh thường những người tầm thường vô vị cả người dơ loạn kia, chán ghét người mẹ hễ tí là chửi đánh chị ta. Nếu có thể, đã vô số lần chị ta muốn chui ngược vào trong bụng mẹ, thà chết còn tốt hơn nhiều so với việc được sinh ra từ cái bụng này.

Từ nhỏ chị ta đã muốn sống trong một căn nhà lớn sạch sẽ, đèn sáng trưng, tường sơn màu trắng. Nhưng thực tế chị ta lại đang sống cùng mẹ trong một căn nhà chật chọi chỉ ba mươi mét vuông. Trong ba mươi mét vuông ấy, có phòng ngủ được bức màn chặn ngang mà thành, bếp và nhà vệ sinh được ngăn cách nhau bởi số quần áo nằm lộn xộn dưới đất do không có chỗ để, bếp và nhà vệ sinh đối mặt với nhau, ăn cơm cũng bốc lên một mùi hôi tanh dơ bẩn.

Người phụ nữ sinh Trình Tô Thanh ra kia có giọng nói chói tai, tính tình táo bạo mà ích kỷ, khi còn nhỏ đã không biết có bao nhiêu lần Trình Tô Thanh hung tợn nguyền rủa bà ta, mong cả đời bà ta đều đáng thương như thế, mong rằng bà ta nên chết sớm một chút.

Sau đó quả nhiên người phụ nữ đó chết rồi, chỉ để lại Tô An, một đứa nhỏ chẳng biết cha ruột là ai.

Trình Tô Thanh không muốn biến thành dáng vẻ đó của mẹ mình, nhưng điều đáng buồn chính là sau khi người phụ nữ ấy chết rồi Trình Tô Thanh mới nhớ ra những điểm tốt của bà ta.

Trước kia tốt xấu gì cũng có người che chở, chờ Trình Tô Thanh tự thân gánh vác gia đình chị ta mới biết được chúng mệt đến nhường nào. Cảm xúc không thể nào khắc chế, hễ một chút là chị ta sẽ đánh chửi đứa em trai luôn làm gánh nặng này, vô hình chung lại trở nên giống y đúc mẹ mình.

Người bên cạnh im lặng đưa qua một tờ giầy, khi Trình Tô Thanh cầm lấy nó, ánh mắt chị ta hơi khựng lại, nhìn chằm chằm vào ngón tay Tô An: “Đây là bị sao vậy?”

Bên trên có dấu vết bột bạc, tạo thành vòng tròn bao quanh ngón tay.

Tô An rũ mắt: “Anh rể dẫn em đi thử nhẫn, nói là đi thử nhẫn đính hôn thay cho chị. Đây là dấu vết do em không cẩn thận lưu lại ở cửa hàng trang sức.”

Sắc mặt Trình Tô Thanh thoáng chốc trở nên khó coi: “...” Một lúc lâu sau, những cảm xúc kịch liệt này ổn định lại đôi chút, chị ta mới khẽ cắn môi và nói: “Ăn no thì về phòng đi.”

Tô An đi đến chỗ cầu thang, khi bước lên bậc thang đầu tiên thì dừng lại, không hề quay đầu mà gọi: “Chị ơi.”

Trình Tô Thanh đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình: “Sao?”

Tô An nhỏ giọng: “Cảm ơn chị đã nuôi em khôn lớn.”

Nói xong, cậu bước nhanh lên lầu.

Trình Tô Thanh sửng sốt, không biết qua bao lâu, chị ta chống ghế dựa đứng lên, lòng bàn chân như rót chì, nặng nề trở về phòng mình.

Căn phòng tối tăm, trống trải và sạch sẽ.

Trình Tô Thanh dựa lưng vào cửa phòng, trượt xuống mặt đất, hay tay chị ta run rấy móc điện thoại ra, ấn vào một dãy số vô cùng quen thuộc.

Suy nghĩ miên man, từng ngày tháng trong quá khứ hiện lên trước mắt.

Điện thoại reo chưa được hai tiếng đã được đối phương bắt máy, giọng nói dịu dàng và vui sướиɠ của người đàn ông truyền đến: “A Thanh.”

Trình Tô Thanh nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt bỗng chốc chảy xuôi: “Sở Lâm, Thẩm Trường Tu đã biết quan hệ giữa hai chúng ta.”

Hô hấp của trợ lý Sở đột nhiên trở nên nặng nề, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh, anh ấy trấn an cảm xúc của Trình Tô Thanh: “Không sao đâu A Thanh, đừng sợ, anh có cách.”

Trình Tô Thanh đột nhiên suy sụp, chị ta che miệng khóc nấc lên, nước mắt chảy ra từ khe hở ngón tay: “Sở Lâm, tôi không thể xảy ra chuyện, tôi không thể -”

Trợ lý Sở: “Anh sẽ không để em có việc gì đâu.”

Trình Tô Thanh run rẩy, nói năng lộn xộn: “Anh ta thật đáng sợ, anh ta còn dắt Tô An đi thử nhẫn. Tôi không thể xảy ra chuyện, cũng không thể đưa Tô An cho...”

Trợ lý Sở hơi khó hiểu, không hiểu được hàm nghĩa của mấy từ này, nhưng anh ta vẫn nói: “Yên tâm A Thanh, trong tay anh có điểm yếu của Thẩm Trường Tu. Anh ta không dám làm gì chúng ta đâu, cho dù sau này không làm được công việc này nữa, cùng lắm thì anh dẫn em đi đến một thành phố khác, chúng ta sống một cuộc sống vui vẻ với nhau. Em muốn một căn nhà song lập hai tầng, chúng ta sẽ chịu khó đi xem nhiều nhà một chút, rồi lại mua vài dây trầu bà mà em thích, được không?”

“Mọi chuyện có anh ở đây rồi, đừng lo lắng.”

Trình Tô Thanh nhắm hai mắt, nghẹn ngào nói: “Vâng.”

*

Một ngày mệt mọi như thế kết thúc, ngày hôm sau người làm công quèn như Tô An còn phải dậy sớm đi làm việc cho Hà Tịch Nhiên.

Lúc cậu tỉnh dậy sắc trời vẫn chưa sáng hoàn toàn. Ánh mặt trời nấp sau bức rèm xanh sẫm, chim chóc đã bắt đầu ríu rít véo von. Một tiếng đồng hồ sau, nắng vàng rực rỡ sẽ chiếu rọi lên những ngọn cỏ còn đọng sương mai, rồi một ngày bận rộn lại bắt đầu.

Mọi thứ trên thế giới này đều hết sức chân thật, có đôi khi khiến con người ta cảm thấy ký ức về một thế giới khác chỉ là mơ.

Tô An tỉnh lại trên giường, mở điện thoại lên, thấy được một tin nhắn.

Giọng điệu đơn giản nhưng có uy: Tắm sạch sẽ rồi đến.

Tô An mới thấy còn cho rằng mình nhận nhầm tin nhắn, nhưng nhìn lại lần nữa, đúng là của Hà Tịch Nhiên.

Hà Tịch Nhiên nói như vậy có nghĩa là có lẽ hôm nay Tô An sẽ phải cởi nửa thân trần thậm chí lộ ra toàn bộ.

Tô An: “...”

Trong lòng có chút cổ quái, không tưởng tượng nổi dáng vẻ cậu lõa thể trước mặt Hà Tịch Nhiên sẽ ra sao. Cậu không sợ cởϊ qυầи áo trước mặt anh nhưng lại sợ anh dùng đôi mắt lạnh tanh không hề chứa cảm xúc nào kia nhìn chằm chằm cậu, người họa sĩ ăn mặc chỉnh tề, còn cậu lại ăn mặc như thể một chân dung sẵn sàng được chụp ảnh bất kỳ lúc nào.

Suy nghĩ một chút đã cảm thấy hít thở không thông.