Không phải mùi tin tức tố, mà là mùi thơm từ cơ thể, có lẽ còn là mùi thơm của mồ hôi.
Bùi Hàn cảm thấy may mắn vì mình là beta, nếu không sẽ bị mùi hương tin tức tố omega của Hạ Khê Nhung làm choáng ngợp mất.
Qua một thời gian dài sau, Hạ Khê Nhung vẫn đang lau mồ hôi.
Bùi Hàn cảm thấy khó chịu, bồn chồn không yên, không nhịn được mà lạnh lùng nói: "Hạ Khê Nhung, có thể đừng lau mồ hôi nữa không?"
Hạ Khê Nhung: ?
Hệ thống không hài lòng: [Ức chế quá, cái tên khó chịu này cứ nhìn chằm chằm vào Khê Nhung lau mồ hôi, mắt cứ như muốn lồi ra, còn không ngừng nói những lời châm chọc.]
[Nếu Nhung Nhung không lau sạch mồ hôi sẽ bị cảm lạnh, mèo con bị cảm là bệnh rất nghiêm trọng đấy.]
"Không sao đâu hệ thống ạ, tôi lau mồ hôi xong rồi."
Hạ Khê Nhung cẩn thận gấp những tờ giấy đã sử dụng thành những miếng vuông nhỏ, ném vào thùng rác.
Trong thùng rác có rất nhiều miếng giấy vuông nhỏ, tỏa ra một mùi hương ẩm ướt, giống như bụi hoa hồng trắng sau cơn mưa.
Cậu dự định sẽ tắm rửa, sau đó mới bắt đầu đóng gói quà.
Nửa giờ sau, Hạ Khê Nhung sạch sẽ bước ra từ phòng tắm.
Trong lòng cậu ôm những bộ quần áo đã thay ra.
Bộ quần áo nhỏ xíu, đặc biệt là chiếc quần, chiếc quần màu trắng ngắn chỉ to bằng hai bàn tay.
Hạ Khê Nhung ngửi thử chiếc quần và phát hiện ra nó toàn mùi cam ngọt.
Cậu mới tháo miếng dán cách ly chưa đầy nửa giờ, mà chiếc quần đã ngấm đầy mùi tin tức tố, cần phải nhanh chóng giặt sạch mới được.
Hạ Khê Nhung tiến đến máy giặt, nhưng phát hiện ra quần áo của Bùi Hàn đang được giặt.
Cậu mím môi nhíu mày, chỉ có thể ôm quần áo trở lại chỗ ngồi của mình.
Bất ngờ, quang não reo lên tiếng chuông điện thoại.
Người giao hàng mà cậu đã đặt lịch hẹn đã đến dưới ký túc xá.
!
Cậu cần phải nhanh chóng đóng gói quà.
Hạ Khê Nhung vội vã, lúng túng, nhét miếng vải trắng nhỏ vào hộp quà.
Sau đó cậu lại dán miếng dán cách ly, mặc áo khoác và xỏ dép lê, vội vã chạy xuống lầu.
Sau một hồi hối hả, Hạ Khê Nhung đã gửi xong món quà, trở lại ký túc xá, cuối cùng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu than phiền với hệ thống.
"Kinh doanh nhỏ như vậy vất vả ghê hệ thống ạ."
Hệ thống: [Có chuyện gì vậy, bé cưng?]
Hạ Khê Nhung: "Phải cực khổ làm hài lòng những người giàu có, phải trò chuyện với họ, tặng quà cho họ các kiểu."
"... Chạy đi gửi hàng khiến tôi lại đổ mồ hôi rồi nè."
Mèo không có tuyến mồ hôi, Hạ Khê Nhung không thích cảm giác đổ mồ hôi sau khi trở thành con người.
Hạ Khê Nhung nghĩ, đợi khi kinh doanh nhỏ phát triển thành lớn, sản phẩm tin tức tố được sản xuất ra, cậu sẽ ném những sản phẩm nhỏ vào đám alpha để họ giành giật, ai giành được thì mới có thể mua.
Lúc đó, cậu sẽ trở thành một gian thương thực sự, không cần phải làm hài lòng khách hàng nữa.
Dù khách hàng có giàu có đến mấy cũng không cần.
Hạ Khê Nhung nghỉ ngơi một lát, thấy quần áo của Bùi Hàn đã giặt xong, cậu liền ôm đống quần áo bẩn đến máy giặt.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, bất tri bất giác đã đến tối.
Hạ Khê Nhung nghĩ trước khi đi ngủ lại phải tắm một lần nữa.
Khi còn là mèo, cậu có thể tự tắm bằng cách liếʍ lông, dùng lưỡi để liếʍ lông.
Không cần phải đến phòng tắm, không cần nước, muốn tắm bao nhiêu lần cũng được, thật là tuyệt vời.
Sau khi trở thành người, Hạ Khê Nhung chỉ có thể ngoan ngoãn đi tắm trong phòng tắm đàng hoàng bởi hệ thống cảnh báo nghiêm khắc rằng cậu không được dùng lưỡi liếʍ cơ thể để làm sạch bụi bẩn nữa.
Quần áo đã giặt sạch vào buổi chiều nay đã khô ráo.
Nhưng Hạ Khê Nhung chỉ tìm thấy áo, không thấy chiếc quần của mình đâu cả.
Cậu chui nửa người vào máy giặt, lục lọi mãi mà chiếc quần vẫn không thấy đâu.
Không có trên bàn, không có trên giường, cũng không có trong thùng rác.
Cậu chỉ có thể hỏi Bùi Hàn.
Bùi Hàn nhận ra Hạ Khê Nhung có điều muốn hỏi mình.
Nhưng lần này, giọng điệu của Hạ Khê Nhung trở nên hoảng loạn, mất phương hướng.
"Bùi Hàn, cậu có thấy chiếc quần short mà tôi mặc hôm nay không?"
"Màu trắng, chất liệu mềm mại, không có túi, to cỡ này."
"Khi tôi lau mồ hôi, cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi ấy, chắc chắn cậu cũng thấy chiếc quần short tôi mặc trông như thế nào mà nhỉ."
Thiếu niên dùng giọng nói mềm mại hỏi.
Bùi Hàn nhíu mày: "Cậu..."
Tại sao Hạ Khê Nhung lại nói lúc đó là mình đang nhìn chằm chằm đối phương, ai lại nhìn một Omega lau chân cơ chứ.
Nhưng vì dáng vẻ của cậu bạn cùng phòng lúc này quá đáng thương, Bùi Hàn không nói ra lời.
"Chiếc quần short nhỏ đó là anh trai tôi mua cho, tôi mặc từ hồi cấp ba đến giờ, tôi rất thích nó..."
Hạ Khê Nhung càng nói càng tủi thân, khóe mắt đỏ hoe:
"Chắc là nó đã bị gió thổi từ ban công xuống rồi, cậu có thể giúp tôi xuống tìm dưới ký túc xá không? Đồ ăn vặt của tôi cậu cứ tự nhiên lấy mà ăn."
Cậu ngẩng đầu lên, chờ đợi câu trả lời.
Nhưng vẻ mặt của Bùi Hàn vẫn lạnh lùng, cúi đầu nhìn cậu.
"Thôi bỏ đi, tôi tự đi tìm vậy." Hạ Khê Nhung uể oải, quay người mặc áo khoác.
Khi cậu định bước ra cửa, Bùi Hàn đột nhiên đồng ý:
"Để tôi giúp cậu xuống tìm."
Bùi Hàn cảm thấy mình không phải là đã mềm lòng, mà là thấy Hạ Khê Nhung... làm một Omega, không biết là không nên ra ngoài lúc mười giờ tối sao?
Lúc này, sẽ có rất nhiều alpha độc thân lang thang trong khuôn viên trường vắng vẻ.
Bùi Hàn bực bội bước ra khỏi cửa.
...