Chương 14: Tôi và bạn cùng bàn giành nam nhân (3)

Sư Dịch rốt cuộc hiểu rõ vì sao Tôn Kỳ Kỳ luôn tìm đường chết dẫn tới sự chú ý của Hứa Lâm, Hứa Lâm người này mặt ngoài nhìn như rất hòa thuận với mọi người, trên thực tế lại lấy lùi làm tiến, cự tuyệt người ngàn dặm, thậm chí còn có chút ghét bỏ ghê tởm.

Sư Dịch bế tắc, suy xét có nên đem những lời hôm nay mình nghe được coi như mở đầu câu chuyện, đi thông đồng với Hứa Lâm không.

Trời cao ban ân, Sư Dịch mỗi sáng đều tới rất sớm, chính là vì phòng ngừa thư tình dưới tình huống y không biết, được giao cho Hứa Lâm.

Quả nhiên thời gian không phụ lòng người, Sư Dịch mới vừa bỏ cặp sách xuống, liền thấy trên bàn học Tôn Kỳ Kỳ có một phong thư hồng nhạt. Sư Dịch trộm liếc nhìn một cái, phong thư dùng bút bi màu đen viết mấy chữ tú lệ: Người nhận Hứa Lâm.

Sư Dịch nhìn phòng học một chút, phát hiện đã có rất nhiều người đến lớp học, nếu có người hảo tâm đi ngang qua, làm điều thừa, đưa nó đến bàn của Hứa Lâm thì không tốt.

Nghĩ như vậy, Sư Dịch lén lút úp ngược phong thư đặt trên bàn.

Đúng lúc Tôn Kỳ Kỳ cũng đến chỗ, thấy Sư Dịch động đồ trên bàn cô, đến gần nhìn còn là phong thư hồng nhạt cô chưa xem.

Sư Dịch vội ho một tiếng, dùng đầu ngón tay chỉ chỉ trên bàn, nói: “Cậu có thư.”

Tôn Kỳ Kỳ tò mò đi tới cầm lên xem, Sư Dịch giả vờ không biết, không có ý tốt ngả ngớn hỏi: “Là nam sinh nào viết thư cho cậu, còn là màu hồng nữa chớ?”

Tôn Kỳ Kỳ đỏ mặt, mở ra xem, bình tĩnh lại hơi có chút thất vọng nhìn về phía Hứa Lâm: “Là thư của Hứa Lâm.”

Sư Dịch kinh ngạc một chút, lấy lại tinh thần nói: “Thì ra là bỏ nhầm vị trí.”

Tôn Kỳ Kỳ nhìn một chút, phát hiện muốn đưa trả Hứa Lâm cần đi vòng qua bục giảng phía trước, mà Sư Dịch bên này thuận tay là có thể đưa tới, liền đưa thư cho Sư Dịch, dùng cằm chỉ phương hướng của Hứa Lâm, “Cậu cách hắn gần hơn, cậu tiện tay đưa cho hắn đi.”

“Hả…..??” Sư Dịch sững sờ, “Tôi đưa hắn?”

Tôn Kỳ Kỳ nghi hoặc hỏi, “Sao vậy, tớ thấy cậu bên đó tương đối thuận tay.”

“…Được, tôi đưa.” Sư Dịch giống như cà rốt héo, cầm phong thư hồng nhạt nặng nề đi tới chỗ Hứa Lâm, chưa gì đã vẫy tay tạm biệt kế hoạch tỉ mỉ y làm suốt đêm.

Nhưng may y sớm có phòng bị, Sư Dịch trong miệng nhai kẹo cao su Doublemint, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng giặt có chút phai bạc, trên đùi mặc quần jean màu xanh bạc màu, chân mang đôi giày thể thao vải, giống như tùy ý đi về phía Hứa Lâm.

Hứa Lâm cảm thấy trước mắt tối sầm, ánh sáng bị một bóng người cao lớn che khuất, một phong thư hường phấn dung tục được ném tới trước mặt hắn.

Hứa Lâm cúi đầu, biểu cảm trên mặt không nhìn thấy, Sư Dịch từ đầu ngón tay hắn né tránh nhìn ra hắn ghét phong thư này. Sư Dịch không thèm để ý thổi bong bóng, “Phong thư này là nữ sinh lớp khác đưa cho cậu, vội vàng nên bỏ nhầm chỗ, bỏ trên bàn Tôn Kỳ Kỳ, cậu ấy bảo tôi trả lại cho cậu.”

Hứa Lâm ngẩng đầu, cười ấm áp như gió xuân (*), “Cảm ơn cậu.” Nói xong xem cũng không xem thu lại, lại bị Sư Dịch đoạt lấy.

(*) Như mộc xuân phong (如沐春风): chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướиɠ thoải mái. Giống như đứng trong gió xuân ấm áp.

Hứa Lâm không biết y muốn làm gì, Sư Dịch nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, “Tôi nhìn dáng vẻ của cậu giống như vô cùng không tình nguyện, nếu không muốn xem, thì chi bằng giả vờ không biết đi, đỡ phải tổn thương tim thiếu nữ nhà người ta.”

Nói xong cũng không do dự mà xé bức thư, ánh mắt Hứa Lâm hiếm khi lộ ra một chút tình cảm chân thật. Hứa Lâm không thể tin nhìn hành vi của Sư Dịch, càng nhiều hơn là không giải thích được, nhưng chỉ trong chốc lát liền phục hồi tâm tình của mình, tiêu tan rồi biến mất.

Nhưng dù chỉ trong một cái chớp mắt, Sư Dịch đã nhận ra hắn bại lộ.

Hứa Lâm trách cứ nói: “Diệp Vũ, đang êm đẹp cậu xé thư của tôi làm gì?”

“Tôi biết, cậu căn bản không muốn xem.” Sư Dịch cúi người xuống nhỏ giọng nói bên tai Hứa Lâm, “Kỳ thực cậu vốn có ý định sau khi tan học nhét nó vào trong thùng rác, đúng không?”

Sư Dịch cực kỳ gần Hứa Lâm, rõ ràng cảm nhận được hô hấp dồn dập của Diệp Vũ, những bạn học khác chờ xem kịch vui, không biết Sư Dịch và Hứa Lâm nói gì bên tai.

Chỉ thấy Hứa Lâm sắc mặt ửng hồng, cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, trong lòng nhiều ít có chút hiểu rõ.

Hứa Lâm không nói, Sư Dịch tự mình quay về chỗ ngồi, vẻ mặt xuân phong đắc ý.

“Hệ thống, nhìn thấy không? Hắn hình như nảy sinh hứng thú với tao.” Sư Dịch nói.

[Chính xác là sinh ra thú tính]

“….Biểu cảm trên mặt hắn, trần trụi nói cho tao biết ba chữ: Có hứng thú.” Sư Dịch nói.

[Tui thấy rõ ràng là: Làm ngài]

“Tao vẫn còn là con nít.” Sư Dịch nhịn không được hỏi, “Tao nói nè hệ thống, mày gần đây có phải lại cãi nhau với số 39 không?”

[Ký chủ ngài làm sao mà biết?] Sau đó hệ thống lại nhỏ giọng lầm bầm một câu [Rõ ràng như vậy sao?]

“Tao thấy mấy ngày nay mày nói chuyện âm dương quái khí, cực kỳ giống số 39 kia.” Sư Dịch nói.

[Quả nhiên, là cái thứ lẳиɠ ɭơ đê tiện kia dạy hư tui] Hệ thống tức giận bất bình, [Nhưng mà ký chủ, ngài đã gặp hệ thống số 39?]

“Không có.”

[Vậy sao ngài nói mấy ngày nay tui giống số 39?]

“Tao không phải não bổ sao.” Sư Dịch nói.

[(⊙x⊙;)]

Từ đó về sau, Sư Dịch liền mở ra hình thức bạch nguyệt quang. Hứa Lâm là lớp trưởng, việc lớn việc nhỏ trong lớp trên cơ bản đều do hắn phụ trách, chẳng hạn như mỗi ngày phải viết tên người trực nhật ngày mai lên bảng.

Sư Dịch quan sát, Hứa Lâm vô cùng ghét bụi của phấn viết, mỗi lần viết xong đều phải đi vòi nước rửa tay. Vì vậy, Sư Dịch mỗi ngày sẽ giúp Hứa Lâm viết tên người trực nhật ngày mai lên bảng.

Lúc đầu Hứa Lâm không biết, lúc chuẩn bị viết phát hiện tên của người trực nhật ngày hôm sau đã viết ở trên đó. Sau vài ngày như thế, Hứa Lâm mỗi lần vẻ mặt kinh ngạc nhìn xuống đều có thể thấy ánh mắt đắc ý của Sư Dịch.

Sau đó, Hứa Lâm như là quen với việc Sư Dịch thay mình viết tên họ, cũng không quan tâm hôm đó đã viết chưa. Sư Dịch xem như sờ thấu tính cách của Hứa Lâm, bạn càng mọi cách ân cần với hắn, mọi cách lấy lòng hắn ngược lại hắn không cảm kích, có thể còn cảm thấy bạn giống như cặn bã.

Thế nhưng nếu bạn đối nghịch với hắn, lại âm thầm thả chút môn đạo trong đó, đánh bất ngờ, cho hắn một loại ảo giác bạn rất hiểu hắn, để hắn cảm thấy nguy cơ, đồng thời kéo hắn một cái, hắn sẽ không chán ghét bạn.

Sư Dịch đối với phương án bạch nguyệt quang này của y thật là vừa lòng.

Trường học gần đây mở hạng mục dã ngoại hoạt động cắm trại dã ngoại, yêu cầu mỗi lớp ít nhất phải có hai mươi người đăng ký tham gia, nếu miễn phí thì còn dễ nói, nhưng mà thu lệ phí, hơn nữa phí dụng còn không thấp.

Ba ngày năm trăm, hơn nữa năm trăm này chỉ bao gồm tiền xe đi lại và phí tổ chức, thứ khác đều yêu cầu học sinh tự trả tiền. Cứ như vậy, một lớp khẳng định sẽ không có mấy người đăng ký, chủ nhiệm lớp cũng rất đau đầu, dứt khoát ném củ khoai lang phỏng tay này cho Hứa Lâm, yêu cầu Hứa Lâm ba ngày sau nộp danh sách đăng ký và lệ phí cho cô.

Hứa Lâm cầm đơn đăng ký trống không, phiền lòng xoa ấn đường, mãi cho đến ngày thứ ba cũng chỉ có mấy người trong nhà có tiền hoặc muốn đi chơi đăng ký.

Chủ nhiệm lên lớp hỏi Hứa Lâm tình hình đăng ký, thúc giục hắn nhanh lên. Hứa Lâm cầm đơn đăng ký nghĩ thầm, nếu chỉ là báo danh nộp một chút lệ phí, hắn sẽ tùy tiện điền vài cái tên nộp lên, sau đó nộp tiền thay bọn họ.

Thế nhưng mấu chốt là, mấy học sinh đăng ký này đến lúc đó phải trình diện.

Sư Dịch giành lấy đơn đăng ký trong tay Hứa Lâm, vừa bước lên bục giảng, hắng giọng một cái, bắt đầu phát huy tài ăn nói suốt đời xúi giục mọi người tới đăng ký.

Sư Dịch từ nhỏ đến lớn, chỉ có hai điều khiến y tương đối kiêu ngạo, một là tướng mạo, còn một cái chính là tài ăn nói. Lúc trước ở thế giới hiện thực, Sư Dịch mặc dù chỉ là một công nhân viên chức nho nhỏ, nhưng tài ăn nói của y là tốt nhất số một trong ngành.

Một vài câu xúi giục không ít người tới đăng ký, Sư Dịch đếm đếm còn thiếu một người, đưa ánh mắt về phía Tôn Kỳ Kỳ. Tôn Kỳ Kỳ bị y nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy xung quanh mình dường như phát ra hào quang thánh mẫu Maria, chỉ cần cho cô một vòng sáng là có thể phổ độ chúng sinh….

Tôn Kỳ Kỳ tất nhiên biết ý nghĩ của y, thế nhưng cô nghĩ hoạt động này một chút cũng không có lời. Cuối cùng vẫn là quá mức thiện lương, dưới ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Sư Dịch, Tôn Kỳ Kỳ gật gật đầu.

Sư Dịch vui vẻ giúp cô viết tên, lại đếm một lần nữa sau đó mới yên tâm trả lại cho Hứa Lâm. Hứa Lâm sau khi nhận lấy ngoài mặt nói cảm ơn cho có lệ với y, Sư Dịch cũng không khách khí với hắn.

Thấy Hứa Lâm cau mày, cho rằng vừa rồi mình đếm sai, cẩn thận hỏi: “Sao vậy, còn thiếu người à?”

“Cậu không báo?” Hứa Lâm không đáp hỏi vặn lại làm Sư Dịch ngẩn người, sau đó gật đầu.

“Tại sao không báo?” Hứa Lâm truy hỏi.

Sư Dịch xấu hổ khi nói y không có tiền, nhưng nói khác liếc mắt là có thể bị nhìn thấu mình qua loa với hắn, ánh mắt bay ra ngoài cửa sổ, quẫn bách nhỏ giọng nói: “Tôi không có tiền…..”

Sau khi tan học, Hứa Lâm đem đơn đăng ký và lệ phí giao cho chủ nhiệm, ngày thứ hai chủ nhiệm đem danh sách học sinh đã đăng ký dán trên tường phòng học, để bọn họ kiểm tra có chỗ nào sai không, nếu xác định sai thì báo lên.

Sư Dịch cũng chen tới xem náo nhiệt, phát hiện tên của mình không biết lúc nào xuất hiện ở trên đó, đếm đếm, có hai mươi mốt người. Sư Dịch nghi là lúc chủ nhiệm chỉnh sửa không cẩn thận viết tên y lên đó.

Sư Dịch gõ cửa văn phòng, nghe thấy bên trong có người bảo vào đi, lúc này mới đẩy cửa vào. Trong văn phòng các thầy cô khác đều đã đi dạy, chỉ còn chủ nhiệm lớp một mình ngồi ở đó.

“Chủ nhiệm, danh sách đăng ký có lẽ bị sai.” Sư Dịch nói.

“Sai cái gì?” Chủ nhiệm lớp vừa nghe lập tức dừng động tác trong tay, nhìn về phía Sư Dịch.

“Em không báo danh, trên đó lại có tên của em.”

“Không đúng cô nhớ rõ em có báo….” Chủ nhiệm lớp lật tới lật lui tư liệu trên bàn, nói tiếp: “Ngày hôm qua danh sách Hứa Lâm đưa cho cô hai mươi mốt người không sai đâu, sao mà nhiều hơn một người được chứ….”

“Không phải hai mươi mốt người, là hai mươi.” Hôm qua y còn đếm nhiều lần.

Chủ nhiệm lớp rút đơn đăng ký dưới bàn, mở ra xem, chỉ vào một chỗ nói, “Em xem, ở đây quả thật có tên em.”

Sư Dịch đi tới nhìn, ở hàng cuối cùng thấy được tên của mình, nhưng mà không đúng, y không có nộp tiền.

Sư Dịch ấp úng hỏi, “Cô ơi, cái kia….. Cái kia lệ phí, em không có tiền nộp, có thể gạch bỏ em được không?”

Nhà Sư Dịch hiện giờ là một nghèo hai trắng, trừ bà nội mỗi tháng làm búp bê vải duy trì chi phí trong nhà, y gần như không có tiền thừa làm gì khác.

Chủ nhiệm lớp cười nói, “Không phải là ai thay em báo chứ, cô thấy tiền cũng đã nộp rồi.”

Nộp?

Sư Dịch lại gần nhìn, quả nhiên ở mục nộp tiền có một dấu tick.

Sư Dịch như có điều suy nghĩ đi ra văn phòng, “Hệ thống, mày nói có phải nữ sinh nào đó coi trọng tao, lén….”

[Ha ha, ký chủ ngài nghĩ nhiều]

“Có phải là nam sinh nào đó coi trọng tao, lén….” Sư Dịch tiếp tục phỏng đoán.

[Ha ha, tui thấy hắn là muốn thượng ngài]

“…” Hệ thống gần đây tác phong càng ngày càng không đúng làm sao bây giờ!

Đoán tới đoán lui, chỉ còn một người cuối cùng. Danh sách qua tay người cuối cùng chỉ có Hứa Lâm, trừ hắn ra, ai lại nguyện ý giúp y báo danh còn tiện thể nộp tiền?