Chương 15: Tôi và bạn cùng bàn giành nam nhân (4)

Sư Dịch nghi ngờ cọng dây thần kinh nào đó của Hứa Lâm đột nhiên móc sai rồi, trở nên hào phóng như vậy, báo danh cho y còn bao lệ phí cho y nữa.

Tục ngữ nói, không có việc gì mà tỏ ân cần, không phải gian cũng là trộm. Tay Sư Dịch không tự chủ nắm cổ áo, chẳng lẽ hắn thực sự muốn thượng y?

Y vẫn là con nít…..

Hệ thống ở bên cạnh lãnh đạm nhìn Sư Dịch đấu tranh nội tâm gay gắt, tuy không biết y đang suy nghĩ gì, thế nhưng nó vẫn muốn nói cho Sư Dịch. Làm một hệ thống, hơn nữa còn là một hệ thống hãm bà, nó cũng có thể nhìn ra, Sư Dịch như bây giờ, Hứa Lâm nếu có thể coi trọng y mới là lạ!

Sư Dịch không thể không thừa nhận, y vẫn rất muốn đi tham gia hoạt động cắm trại dã ngoại này, Hứa Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấu y, hiểu rõ tâm nguyện của y, nói như thế nào cũng phải cảm ơn hắn.

Sư Dịch đi tới cạnh bàn Hứa Lâm, “Cảm ơn cậu giúp tôi đăng ký còn thuận tiện nộp tiền, cũng coi như là cậu mời tôi đi thể nghiệm ba ngày cắm trại dã ngoại miễn phí…..”

“Không phải tôi.” Sư Dịch lời cảm ơn còn chưa nói xong, lại bị Hứa Lâm không kiên nhẫn cắt đứt.

“Hả??” Sư Dịch sững sờ chốc lát hỏi, “Vậy là ai?”

Hứa Lâm sắp xếp lại sách, không ngẩng đầu, “Tôi quên rồi.”

Sư Dịch thấy Hứa Lâm thái độ cương quyết, biết mình hỏi nữa cũng không có kết quả, nhún nhún vai rời đi. Trở lại chỗ ngồi, Sư Dịch cảm thấy thái độ của Hứa Lâm có chút biến đổi.

Trước kia Hứa Lâm mặt ngoài đối với y khách khí, giọng điệu ôn hòa, hiện tại lại có chút lạnh nhạt dửng dưng, cảm tình đối với y cũng càng ngày càng không thèm che giấu, Sư Dịch xem đó là một chuyện tốt.

Cắm trại dã ngoại rất nhanh liền bắt đầu, tủ quần áo của Diệp Vũ cũng chỉ có vài bộ quần áo, Sư Dịch tùy tiện cầm hai bộ và một chai nước hoa nhét vào trong balo.

Nam sinh vốn không có nhiều đồ để mang, huống chi đồ vật liên quan đến y cũng không có. Một đám nữ sinh lên núi cắm trại dã ngoại giống như chuyển nhà, bao lớn bao nhỏ còn kém mang một quản gia tới đây thôi.

Dọc theo đường đi, Sư Dịch chân chó muốn giúp Hứa Lâm mang hành lý, Hứa Lâm nhìn thoáng qua Sư Dịch đầu đầy mồ hôi, lãnh đạm trả lời: “Tránh ra.”

Sư Dịch ăn canh bế môn(*), cũng không buông tay, không nghe theo không khuất phục đuổi theo Hứa Lâm hỏi cái này hỏi cái kia, vội vàng đưa khăn tay đưa nước khoáng, thỉnh thoảng còn nói đông nói tây. Nhưng Hứa Lâm cũng chỉ đáp lại y hai chữ, “Tránh ra.”

(*) từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn canh bế môn

[Ký chủ, nhìn dáng vẻ chân chó này của ngài, tui nhìn cũng muốn phỉ nhổ ngài] Hệ thống số 38 ở bên cạnh châm chọc.

“A, vậy mày phỉ nhổ tao đi, dù sao mày cũng không phun nước miếng được.” Sư Dịch chẳng hề để ý mà trả lời.

[Tui có thể dùng số liệu bao phủ ngài]

“….Coi như tao cái gì cũng chưa nói.” Sư Dịch nói.

Ngọn núi này đường đi ngoằn ngoèo, lớp Sư Dịch đi rất lâu mới đến đỉnh núi. Lần hoạt động này là dựa theo lớp mà phân đội, ngọn núi bọn họ leo lên là ngọn núi nổi danh ở địa phương, dãy núi liên miên, đội cách đội một ngọn núi.

Hoạt động lần này ngụ ý là hy vọng đám học sinh trải nghiệm sinh hoạt một mình ở dã ngoại, nói như vậy cũng không sai, nhưng đằng sau mỗi đội xa xa đều sẽ có giáo viên đi theo, phụ trách chăm nom bọn họ.

Đám Sư Dịch tới đỉnh núi đã là bốn giờ chiều, tất cả mọi người thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi vội vàng dựng lều.

Sư Dịch bởi vì không có tiền mua lều, thảnh thơi ngồi tréo chân, lúc này, không biết từ nơi nào ném tới đây một bao đồ.

Sư Dịch nhặt lên nhìn, là thiết bị dựng lều, nhìn bốn phía, khoảng không trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp, “Mang nhiều, cho cậu.”

Sư Dịch khó hiểu quay đầu nhìn Hứa Lâm, người sau vẻ mặt không được tự nhiên đứng ở đó, ánh mắt nhìn đi chỗ khác. Không thể không nói, giọng của Hứa Lâm vẫn luôn là giọng nói nam tính mà Sư Dịch theo đuổi, hơn nữa bây giờ hắn đang ở thời kỳ vỡ giọng, giọng nói đặc biệt mang theo từ tính và gợi cảm.

Đây là lần đầu tiên Hứa Lâm chủ động nói chuyện với y, Sư Dịch ước lượng đồ trong tay, cong khóe miệng, “Cảm ơn nhé, đang lo không có đây.”

Hứa Lâm nhẹ nhàng ừ một tiếng, nghiêng đầu rời đi, Sư Dịch vội vàng đuổi theo. Hứa Lâm tiếp tục dựng lều, Sư Dịch chân chó lại lần nữa online, cười haha giúp Hứa Lâm dựng.

Hứa Lâm đang muốn cự tuyệt, Sư Dịch vươn tay lắc lắc, “Cậu cho tôi lều, coi như tôi trả lại nhân tình đi.”

Hứa Lâm không nói gì, cũng không cự tuyệt Sư Dịch.

[Ký chủ, ngài còn như vậy là không có khả năng đẩy gục hắn]

“Vì sao, mày là nói nhiệm vụ lần này của tao sẽ thất bại ư?” Sư Dịch hoang mang hỏi.

[Không đến mức đó, nhiều nhất là bị đẩy ngã đặt ở dưới thân mà thôi] Hệ thống chép miệng.

“…” Sư Dịch tỏ rõ thái độ của mình, “Tao chỉ muốn giúp hắn dựng lều.”

[Đúng vậy, giúp hắn "dựng lều"]

Tại sao cảm thấy lời này của hệ thống quái quái thế nào ấy…. Y cũng không để ý hệ thống, nghe nói im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ.

[Xem ra ký chủ ngài là ngầm thừa nhận ha …..]

Sư Dịch: “….” Người đâu, lôi cái thứ nghiệp chướng này ra ngoài!

Bận rộn dựng xong lều, mặt trời đã sớm xuống núi, ban đêm sao trời dày đặc, một đám nam sinh vây quanh lửa trại nói chuyện phiếm còn đám nữ sinh thì phụ trách nướng BBQ.

Hứa Lâm là lớp trưởng cũng đi qua giúp đỡ, Sư Dịch tiếp nhận công việc trong tay hắn, kêu Hứa Lâm qua lửa trại bên kia ngồi, bên này cứ để y xử lý.

Ngại bên này nhiều người nhìn, Hứa Lâm cười với Sư Dịch, khuôn mặt đều là tình cảm ấm áp, “Vậy làm phiền cậu.”

Hứa Lâm vừa qua, có mấy nam sinh kêu to, “Lớp trưởng cậu tới đúng lúc lắm, bên này củi không đủ, cậu đi nhặt giúp chúng tớ một chút!”

Hứa Lâm nhìn lướt qua, liền vòng qua đám nam sinh kia, đi sâu vào trong rừng tìm kiếm, chỉ nghe những nam sinh ở sau lớn tiếng kêu hắn: “Cảm ơn đại lớp trưởng!”

Hứa Lâm rút tay cắm trong túi quần, lắc lắc, ý bảo đừng khách khí, trong bóng đêm vẻ mặt cũng biểu lộ chán ghét đối với những nam sinh kia.

Chờ Sư Dịch nướng xong hai cái chân gà, lòng tràn đầy vui sướиɠ rải bột thìa là mỗi tay cầm một cái, chạy tới chỗ lửa trại dò xét một phen, nháy mắt hai cái hỏi, “Hứa Lâm đâu?”

“Hắn thấy lửa không còn nên đi vào rừng tìm củi, đã trễ thế này khuyên như thế nào cũng không khuyên được.” Mấy nam sinh kêu to vừa rồi nói.

Thấy Sư Dịch cầm đùi gà, liếʍ môi một cái, “Tôi nói nè cậu chia đùi gà này cho mấy người chúng tôi đi?”

Sư Dịch trừng bọn họ một cái, những nam sinh đó tuy rằng dáng vẻ cà lơ cà phất, nhưng trong lòng vẫn kiêng kị Sư Dịch, bọn họ biết Sư Dịch bị chọc giận chuyện gì cũng làm được, bị y trừng mắt một cái sau đó cũng không dám nói cái gì.

Nhưng bọn họ không biết, những chuyện đó đều là đối với Diệp Vũ trước kia, bây giờ Diệp Vũ một lòng chỉ muốn làm tốt bạch nguyệt quang trong lòng Hứa Lâm.

Sư Dịch hỏi thăm người xung quanh số di động của Hứa Lâm, không ai biết. Sư Dịch bất đắc dĩ, cầm đèn pin cỡ lớn đi tìm Hứa Lâm.

Sư Dịch có một linh cảm không thể đoán trước, Hứa Lâm đi học tan học có xe riêng đưa đón, phú nhị đại đi đâu cũng có tài xế lái xe có thể nhận biết được mấy con đường? Cánh rừng lớn như vậy, trời lại tối như vậy, rất có thể lạc đường không tìm được phương hướng.

Hứa Lâm đi chưa được mấy bước thì phát hiện mình lạc đường, mở đèn pin di động lại phát hiện chỉ còn 3% pin. Nhớ tới tối hôm qua quên sạc, ngày hôm qua chỉ lo lên núi quên nạp điện.

Không có đèn pin, cũng tìm không được hướng, muốn gọi điện cho chú Chu, điện thoại lại một chút tín hiệu cũng không thu được.

May mắn bầu trời hôm nay nhiều sao, Hứa Lâm tìm hồi lâu mới nhìn thấy thất tinh bắc đẩu, nhận biết đúng phương hướng, chỉ cần dọc theo một hướng thì có thể đi ra ngoài.

Hứa Lâm không chút hoang mang đi tới, bỗng nhiên dưới chân trống rỗng, Hứa Lâm nhất thời trọng tâm không vững ngã xuống, chật vật bò dậy. Chỉ cảm thấy đầu gối đau rát, sờ một cái lúc này mới phát hiện quần đã rách, đầu gối ẩm ướt, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, là máu.

Mấy nam sinh kia….

Hứa Lâm nhịn đau, từng bước từng bước đi tới, cho rằng phải đi lâu lắm mới có thể đi ra ngoài, một luồng sáng mạnh chiếu tới chỗ hắn, chói hắn không thể không híp mắt, dùng tay cản tia sáng.

Ánh sáng mạnh càng ngày càng gần, cũng không biết là người nào, ánh sáng đột nhiên biến yếu, dần dần chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt. Lúc này một thanh âm gấp gáp hỏi hắn, “Hứa Lâm, cậu không sao chứ?”

Đôi mắt của Hứa Lâm đã thích ứng bóng tối, sau khi thấy rõ người tới, kinh ngạc nói: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi tới tìm cậu, cậu bị té hả?” Sư Dịch hỏi.

“Không có.” Hứa Lâm cắn răng phòng ngừa bị Sư Dịch nghe được thanh âm run run của hắn.

Sư Dịch vẫn không yên tâm, điều chỉnh độ sáng đèn pin cỡ lớn trong tay xuống mức thấp nhất, kiểm tra Hứa Lâm có bình an vô sự không.

Không kiểm tra còn đỡ, vừa nhìn phát hiện đùi Hứa Lâm bị rách một lớp da ngoài, ngay cả giày cũng cọ rách da, cả người bụi bặm, Sư Dịch nhịn không được bật cười khúc khích.

“Cậu cười cái gì?” Hứa Lâm cau mày hỏi.

“May mắn có thể nhìn phú nhị đại chật vật như thế.” Sư Dịch thấy sắc mặt Hứa Lâm dần biến đen, che miệng cúi người xuống, “Lên đây đi.”

“Cậu có ý gì, tôi cũng không phải tàn phế, để cậu cõng?” Hứa Lâm làm lơ ý tốt của Sư Dịch, dựa sát người y.

Sư Dịch biết Hứa Lâm tính tình sĩ diện khổ thân mình, cũng lười tiếp tục so đo với hắn, cuối cùng đỡ Hứa Lâm đi về.

Tôn Kỳ Kỳ thấy Sư Dịch và Hứa Lâm còn chưa trở lại, rất là lo lắng, bảo những nam sinh kia hỗ trợ đi tìm, một đám đều ấp a ấp úng, nói mình có bệnh quáng gà gì đó, Tôn Kỳ Kỳ không còn cách nào đành phải đi tìm thầy giáo trực ban cách đó không xa.

Thầy giáo vừa nghe liền đi theo tìm, mới vừa vào cánh rừng đã nhìn thấy tia sáng cách đó không xa, là Sư Dịch và Hứa Lâm.

Hứa Lâm được nâng trở về lều, Sư Dịch cầm hộp thuốc kéo khóa lều. Lều của phú nhị đại không giống với người khác, không gian lớn, lại thoải mái.

Sư Dịch lấy hộp thuốc từ trong cặp muốn đi qua cởϊ qυầи Hứa Lâm, Hứa Lâm nắm lưng quần, vẻ mặt đề phòng: “Cậu muốn làm gì?”

“Không cởϊ qυầи sao bôi thuốc!”

“Tôi có thể tự làm.” Hứa Lâm nỗ lực bức lui Sư Dịch.

“Ánh sáng tối như vậy, cậu lại ngược sáng, khẳng định làm không tốt, vẫn là để tôi đi.” Nói xong bắt đầu giúp Hứa Lâm cởi thắt lưng, chuẩn bị cởϊ qυầи.

Hứa Lâm mặt đỏ ửng, đầu ngoảnh một bên, cố ý không nhìn Sư Dịch. Sư Dịch ngồi xổm trước chân Hứa Lâm, nghiêm túc dùng cồn lau miệng vết thương giúp hắn, y đảm bảo, lúc làm việc này y mang một lòng thành kính thiện lương thuần khiết…..

Cho đến khi giữa hai chân Hứa Lâm dựng một lều trại nhỏ, lúc này mới hiểu được hàm nghĩa câu nói ban ngày của hệ thống. Càng nghĩ càng để ý, càng để ý càng nhịn không được nhìn xem, không thể không nói, hậu sinh khả úy nha!

Mấy nam sinh trước đó bảo Hứa Lâm kiếm củi sau khi bị thầy giáo trực ban dạy dỗ, ủ rủ cúi đầu tới xin lỗi, mới vừa mở khóa kéo liền thấy hạ thân Hứa Lâm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai chân dài tuyết trắng bại lộ trong không khí, ngoảnh đầu nhìn về nơi khác, bên tai có chút đỏ lên.

Mà Sư Dịch lại nửa ngồi trước mặt Hứa Lâm, hai mắt thẳng băng nhìn gốc con cháu giữa đùi Hứa Lâm….

Những nam sinh đó sợ tới mức nhanh chóng kéo khóa lại, nhìn nhau, ánh mắt giao lưu không nói, không ngờ, Hứa Lâm và Diệp Vũ là loại quan hệ này…..