Mèo con Hạ Vũ An nhẹ nhàng nhảy lên, cuộn tròn bên bàn.Gương mặt của Hạ Tư Lam đỏ lên một cách khả nghi trong giây lát, sau đó trở nên nhu hòa dưới ống kính.
Hạ Bách Chu cầm điện thoại mở camera giơ lên, vẻ mặt thần bí.
“Bé út, cục cưng.” Hạ Bách Chu kêu cục cưng An An hết tiếng này tới tiếng khác, trêu chọc Hạ Vũ An.
“A.” Mèo con lười nhác mà lắc lắc cái đuôi, nghiêng nghiêng đầu.
Hạ Vũ An chớp chắp mắt nhìn về phía camera của Hạ Bách Chu, anh ba muốn chụp cái gì sao?
Hạ Bách Chu vươn tay, mở ra rồi nắm lại trước mặt Hạ Vũ An.
Hạ Vũ An: Hả??
Chơi kéo búa bao sao?
Hay là muốn quay video?
Anh ba cứ ra cái búa hoài thế!
Bắt nạt mèo con không biết chơi kéo búa bao đúng không!
Vậy thì anh ra búa, em ra bao!
.
“Móng vuốt nở hoa!”
Anh ba Hạ Bách Chu lại đăng một đoạn video trên mạng xã hội của mình.
Video rất ngắn, chỉ có mấy chục giây, hơn nữa chỉ có cánh tay của Hạ Bách Chu và một cái chân nhỏ của mèo con.
Đệm thịt màu hồng nhạt mở ra, lộ ra móng vuốt.
Móng vuốt mèo lông xù màu hồng phấn giống như bánh bao nhỏ, bên trong mềm mại khi mở ra.
A a a các fan đều bị lụy tim.
Bách Chu lại làm người hâm mộ ghen tị —— “Hâm mộ quá đi mất!”!
.
Phó Tuyết Dung bưng thức ăn nhẹ dành cho mèo con tới cho Hạ Vũ An, bánh kem nhỏ đặc biệt cùng canh trứng, bánh kem nhỏ còn có ruốc cá thịt.
Cho dù Hạ Vũ An có hình dáng người lớn, nhưng Phó Tuyết Dung vẫn xem Hạ Vũ An là một em bé.
“Ăn chút điểm tâm ngọt trước đi.” Phó Tuyết Dung đặt đồ ở trước bàn: “Lót bụng.”
“Đúng rồi, An An cũng nên đi học, chuẩn bị một chút.”
“Hả?” Mèo con cũng phải đi học sao? Hạ Vũ An phát ra âm thanh nghi hoặc.
“Đại học đế tư Á Đặc Lạp, tuổi này của con đều phải đi.”
Thì ra là như vậy!
Hạ Vũ An có chút chờ mong.
“A Lam, phụ trách việc nhập học cho An An, có ý kiến gì không?”
“Không có, thưa ba.” Hạ Tư Lam cúi đầu, an tĩnh đáp.
“Ha ha, tốt.” Này tên nhóc này, chỉ có Tư Lam là bớt lo nhất, lại còn giống ông nhất.
Phó Tuyết Dung tóc bạc nhìn mái tóc bạc của Hạ Tư Lam, càng xem càng thích, tuy rằng hai người không cùng một giống loài, nhưng cũng là giống nhau nhất...
Đâu giống hai đứa tóc vàng một đứa tóc đen kia, hừ, hết đứa này đến đứa khác, không có đứa nào là bớt lo.
Tuy rằng Hạ An Trạch rất có ý thức trách nhiệm, chống đỡ cái nhà này, nhưng nội tâm cũng rất tàn nhẫn, nhìn hắn xử lý Phương Vân Thư là biết, đến cuối vẫn lạnh lùng không chút tình cảm.
Nhưng mà, không hổ là con của ông, làm tốt lắm.
.
Hạ An Trạch chọn một nhà hàng tinh tế, cái gì cũng có, kết hợp các món ăn ngon từ khắp nơi.
Cả nhà đều tới, Hạ An Trạch lái xe, ngay cả Mặc Phi Nhận cũng không ngoại lệ.
Hôm nay Mặc Phi Nhận mặc áo khoác mỏng màu đen, bên trong là áo len màu đen, mang một cái mắt kính, rất khác so với trước đây.
Mọi người đều mặc như thường ngày, Hạ Vũ An cảm thấy các anh trai ai cũng đẹp trai!
Haiz, nhìn các anh trai, lại nhìn cơ thể nhỏ bé của mình!
Hừ, dù sao mình cũng chỉ là mèo con! Mặc kệ, chả sao.
Các anh trai phụ trách xinh đẹp như hoa, mình phụ trách kiếm tiền nuôi… Mình phụ trách nằm yên ăn dưa.