Ôi, này cũng quá mức bùng nổ rồi, mọi người đều không nghĩ tới hướng đi này, Phương Vân Thư thật sự là không đi theo đường bình thường.[Haiz, cả nhà đều là vai ác, người gặp phải đương nhiên cũng không thể tưởng được.]
[Mục Quán Lẫm lúc này tuy rằng hoảng, nhưng nhìn kỹ thì vẫn là cười, bởi vì gã cảm thấy đứa nhỏ vẫn là của mình!]
[Phương Vân Thư tuyệt đối sẽ không thừa nhận đứa nhỏ này là của một ông già, giờ phút này cậu ta đang muốn thừa dịp phóng túng lần cuối, lặng lẽ cho Mục Quán Lẫm một mũi tiêm “Đoạn tử tuyệt tôn”.]
[Mục Quán Lẫm không thể sinh dục, vậy thì sau này tất cả tài sản của nhà họ Mục sẽ là của cậu ta!]
“Phốc.” Mục Quán Lẫm đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi.
“Quán Lẫm, anh làm sao vậy?” Phương Vân Thư nghiêng mặt, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu: “Sao anh không cười?”
Hạ Vũ An ở bên cạnh nói trong lòng, vô cùng nhiệt tình mà giải thích: [ Tôi không cười bởi vì trời sinh tôi không thích cười.]
Cái này dưa ngay cả Phó Tuyết Dung cũng ăn say mê, tiếng lòng của bé út thật quá phong phú.
Hiện tại ông muốn thấy phản ứng của Mục Quán Lẫm và lời giải thích của bé út.
Này tương đương với xem video ngắn mà còn được người up video nêu ra điểm chính!
“Cậu nói xem, đứa nhỏ này cũng không phải là của tôi phải không?”
“Cái gì?” Phương Vân Thư khϊếp sợ: “Anh đang nói gì vậy bệnh nhân? Tôi là y tá chính của anh mà!”
[Cười ôm mọi người trong nhà! Đây không phải Phương Vân Thư nói không lựa lời, là do trạng thái tinh thần Mục Quán Lẫm này xác thật có chút vấn đề, khi đề cập đến nhân vật người bệnh và “y tá chính” này, Mục Quán Lẫm lập tức sẽ bình tĩnh lại, trở nên nghe lời cậu ta.]
[Đây cũng là thói quen xấu trên giường.]
[Như vậy dưới tình huống nguy hiểm, trà xanh muốn thức tỉnh ý thức của gã, có thể nói là không cần cả mặt mặt. Mất mặt toàn tinh tế.]
[Hiện tại nhiều người nhìn như vậy, nhân viên công tác cũng tới.]
Mục Quán Lẫm lại điên rồi, gã không để mình bị đẩy vòng vòng, Phương Vân Thư đánh giá thấp mức độ bùng nổ của gã, bị Mục Quán Lẫm rút cổ tay ra, lấy ra một ống tiêm nhỏ trong lòng bàn tay.
“Đây là cái gì?”
“Đây… Đây là chúng ta cosplay… Quán Lẫm anh không biết sao?”
Mục Quán Lẫm lắc chất lỏng bên trong, “Bốp”, cho Phương Vân Thư** một bạt tai.
** chỗ này tác giả để là Hạ Vũ An, nhưng tui nghĩ là tác giả nhầm nên sửa lại cho hợp ngữ cảnh.
“Tiện nhân! Mày quyến rũ cả ba thế hệ nhà họ Mục bọn tao!”
“Mày không thấy thẹn sao? Cái thứ không có liêm sỉ!”
“Mày, mày còn muốn tao không thể sinh dục!!”
[Uầy, là đặt bản thân vào vị trí của một con thú cưng lớn sao, chẳng qua một tiêm đó xác thật là tuyệt hậu.]
[Mục Quán Lẫm không thể sinh, vậy thì nhà họ Mục cũng chỉ có một đứa trong bụng của cậu ta.]
[Lấy gia sản không phải là dễ như trở bàn tay sao.]
[Nói thẳng ra là Phương Vân Thư cũng không để ý đứa nhỏ này, nhưng đứa nhỏ này lại mang đến một lợi ích khổng lồ.]