Chương 23: TG2 - Hoa hậu giảng đường ở mạt thế & dị năng quân thiếu (4)

Edit-or: Chenqingcao.

●●●●●●

An Thư Dĩnh khóc trong chốc lát, khóc mệt liền ngủ rồi, binh lính trên xe đều rất đau lòng An Thư Dĩnh, cho nên cũng không có người quấy rầy cô, trong xe rất im ắng.

Chờ đến khi An Thư Dĩnh ngủ say, Lục Dã mới dám quay đầu, có chút tham lam nhìn gương mặt An Thư Dĩnh khi ngủ, người hắn tâm tâm niệm niệm hai năm không có biện pháp quên, cuối cùng lại xuất hiện trong phạm vi hắn giơ tay là có thể với tới.

Thời điểm An Thư Dĩnh tỉnh lại đã là buổi tối, trên xe đã không còn ai, cô ngồi dậy nhìn về phía bên ngoài, thảm lông trên người không biết là ai đắp lên cho cô rơi xuống dưới.

An Thư Dĩnh tùy tay đem thảm lông nhặt lên, cất đi sau đó cũng xuống xe.

Sau khi mạt thế nhiệt độ ban ngày và ban đêm trong ngày có chênh lệch rất lớn, ban ngày luôn rất nóng mà ban đêm lại rất lạnh, cho nên đám người Lục Dã đã đốt lửa ở nơi cách xe không xa, lúc này mọi người đang ngồi vây quanh đống lửa trò chuyện.

Mắt Lôi Tử tinh đã chú ý thấy An Thư Dĩnh đang đi tới đầu tiên, “Tiểu Dĩnh em tỉnh rồi à, chỗ này có để lại canh nóng cho em, mau tới uống chút canh đi.”

Buổi chiều An Thư Dĩnh nói với mọi người chuyện bi thảm mà mình trải qua, mọi người rất đồng tình với cô, cũng không tự chủ được chăm sóc cô nhiều một chút.

Nghe thấy lời Lôi Tử nói, ngón tay Lục Dã hơi hơi uốn lượn một chút, vừa vặn hắn đưa lưng về phía An Thư Dĩnh, cho nên An Thư Dĩnh cũng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn.

Lục Dã có chút ảo não nhíu nhíu mày, sau đó đột nhiên đứng lên, dọa người bên cạnh nhảy dựng, tất cả mọi người không rõ lý do nhìn về phía hắn.

Đối với ánh mắt nghi hoặc của mọi người Lục Dã giải thích, “Tôi đi xem tình hình chỗ Mạnh Viễn đang đứng gác thế nào” Sau đó cũng không quay đầu lại liền bước đi.

Lục Dã đi tới chỗ Mạnh Viễn đang đứng giác bên xe tải, trong lòng rất khinh bỉ mình, có cảm giác mình chính là người nhát gan.

Mà Mạnh Viễn nhìn thấy Lục Dã, nghi hoặc nhìn về phía hắn, “Đội trưởng anh ra đây làm gì thế?”

Lục Dã vừa định nói chuyện, đồng tử đột nhiên hơi hơi mở to, cái gì cũng không kịp nói ánh sáng của lôi điện trong tay chợt lóe, một tia chớp bắn về phía Mạnh Viễn, trực tiếp xẹt qua gương mặt hắn.

Mạnh Viễn còn không kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, bị dọa đến mức trực tiếp ngồi trên đất, chờ đến khi hắn ta phản ứng được rồi quay đầu lại, có cảm giác mình đã chịu kinh hách lớn hơn nữa, phía sau hắn không đến hai trăm mét đi tới rất nhiều tang thi, mà hắn một chút cũng không phát hiện ra.

Mà Lục Dã cũng nhăn chặt lông mày, hắn vừa mới nhìn thấy có một con tang thi tấn công về phía Mạnh Viễn, cho nên mới lập tức dùng tia chớp ngăn cản nó, nhưng lại không đánh trúng phần yếu hại.

Nếu là tang thi bình thường, một chút lôi điện kia của hắn tuyệt đối sẽ không thất thủ, nhưng con tang thi kia có tốc độ phản ứng và tốc độ hành động so với tang thi bình thường hình như nhanh hơn rất nhiều.

Nhìn thấy những con tang thi đó Mạnh Viễn lập tức hô to vài tiếng, đem những đồng đội còn đang cười nói bên đống lửa gọi hết lại đây, tất nhiên An Thư Dĩnh cũng đi theo bọn họ lại đây.

An Thư Dĩnh nhìn về phía bọn họ bên này, tầm mắt không tự giác nhìn đối nhau với Lục Dã, hai người nhìn nhau một lát, An Thư Dĩnh dời đi tầm mắt trước, nhìn về phía đàn tang thi.

Lúc này mọi người cũng đã không còn bộ dáng nhẹ nhàng như vừa nãy, đều cầm lấy vũ khí chuẩn bị đánh nhau với tang thi, chỗ bọn họ đỗ xe bị tang thi vây quanh, chỉ có thể rửa sạch đàn tang thi một chút mới có thể lái xe rời đi.

An Thư Dĩnh đứng ở bên cạnh xe, ngơ ngác nhìn mọi người không biết mình nên làm gì.

“Em lên xe ngồi trước đi.” Lục Dã nói với An Thư Dĩnh, một bên nói một bên kéo cửa xe ra đem cô nhét vào, sau đó lập tức xoay người ra nhập đội chiến đấu.

Dị năng của Lục Dã là lôi điện, đối kháng với tang thi cũng rất hữu hiệu, hơn nữa đàn binh lính này đánh nhau với tang thi cũng rất quen thuộc, cho nên cũng không có nguy hiểm gì.

●●●●●●

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

15h28 16/03/2020