Chương 22: TG2 - Hoa hậu giảng đường ở mạt thế & dị năng quân thiếu (3)

Edit-or: Chenqingcao.

●●●●●●

An Thư Dĩnh vẫn là người sống sót đầu tiên mà đoàn bọn họ gặp được, bọn họ dò hỏi An Thư Dĩnh đơn giản một chút xem cô có bị tang thi cào bị thương hay không sau đó cho cô lên xe.

Chủ yếu An Thư Dĩnh là một cô gái, bọn họ cũng không dễ dàng kiểm tra, hơn nữa nhìn trang phục An Thư Dĩnh, cũng không giống bộ dáng đã cùng tang thi vật lộn.

Sau khi An Thư Dĩnh lên xe liền ngồi ở phần sau xe việt dã, khi lên xe ánh mắt nhìn về phía Lục Dã, một lúc lâu sau khi do dự liền dời ánh mắt qua chỗ khác, cũng không tính toán nói lời nào.

Mà Lục Dã, từ đầu đến cuối đều không có nhìn về phía An Thư Dĩnh, nhưng thời điểm An Thư Dĩnh nhìn về phía hắn, hắn lại có cảm giác ánh mắt kia như mang theo độ ấm cực nóng, giống như muốn đem hắn hòa tan, cho dù tầm mắt An Thư Dĩnh không dừng lại lâu lắm, Lục Dã cũng có cảm giác giữa trán mình chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Ở thời điểm An Thư Dĩnh rời tầm mắt đi Lục Dã âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cũng ở trong lòng thầm mắng bản thân mình không có tiền đồ, đối mặt với tang thi đều có thể không đổi sắc, như thế nào đối mặt với một cô gái lại lộ ra bộ dáng này.

Lục Dã hít sâu vài cái điều chỉnh tốt tâm thái, ở trong lòng âm thầm nói cho lòng mình muốn bình thường, đáng tiếc tâm thái mới vừa điều chỉnh tốt còn không có được ba phút, bởi vì tiếng An Thư Dĩnh nói chuyện lại nổi lên gợn sóng.

Lúc này An Thư Dĩnh đang nói chuyện phiếm với người ngồi bên cạnh cô là Mạnh Viễn, kỳ thật đề tài nói chuyện cũng đơn giản là một ít đề tài bình thường.

Mạnh Viễn là một binh lính tuổi không lớn lắm, so với An Thư Dĩnh thì nhỏ hơn hai tuổi, bởi vì vẫn luôn tham gia quân ngũ cũng rất ít tiếp xúc với những cô gái khác.

Sau khi mạt thế bùng nổ cơ hội liền càng ít, con gái có thể tồn tại ở mạt thế vốn là rất ít, người như An Thư Dĩnh xinh đẹp sạch sẽ như vậy liền càng ít, Mạnh Viễn đột nhiên gặp được một người, khó tránh khỏi muốn nhiều lời nói mấy câu.

Lục Dã nghe được tiếng Mạnh Viễn và An Thư Dĩnh vừa nói vừa cười, nháy mắt có cảm giác trong lòng có một chút sự không thoải mái không tên, đột nhiên mở miệng dùng âm thanh lãnh ngạnh nói, "Mạnh Viễn."

"Tới." Một khắc trước còn đang nói chuyện Mạnh Viễn lập tức đoan chính ngồi lớn tiếng hô một tiếng.

Lục Dã ảo não nhíu nhíu mày, hối hận mình không nên xúc động như vậy, nhưng lời nói ra cũng không thể thu hồi về a, vì thế Lục Dã liền nói tiếp, "Cậu lên trên xe tải kiểm kê một chút vật tư."

Lúc này Mạnh Viễn không hiểu ra sao, bọn họ vừa mới ra, còn chưa tìm được vật tư, trên xe tải chỉ có đồ ăn và đạn dược bọn họ mang ra a? Tuy rằng nghi hoặc, nhưng quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh cấp trên làm thiên chức, Mạnh Viễn vẫn không có chút nghi vấn nào xuống xe đi tới đằng sau.

Sau khi Mạnh Viễn xuống xe, Lục Dã cảm giác được sự không thoải mái trong lòng mình cuối cùng cũng biến mất, nhưng mà Lục Dã lại tính nhầm một chút, Mạnh Viễn đi rồi nhưng các binh lính khác trong xe thường thường lại bắt đầu nói mấy câu với An Thư Dĩnh.

Hỏi cô sau khi mạt thế đến trải qua như thế nào a, có phải bị sợ hãi hay không, làm sao lại đi một mình đến nơi này mấy vấn đề linh tinh, Lục Dã tức muốn hộc máu, càng muốn đem bọn họ đều đuổi tới xe tải trở vật tư.

An Thư Dĩnh nghe thấy vấn đề những người khác hỏi, có cảm giác đây là một cơ hội tốt để tẩy trắng mình a, lập tức ủy khuất nói trả lời.

"Tôi với bạn trai tôi chạy ra từ trường học, tính toán đi tới căn cứ Thự Quang."

Lục Dã nghe thấy An Thư Dĩnh nhắc tới bạn trai cô, tay không tự giác nắm chặt thành quyền, dù không muốn thừa nhận, nhưng xác thật hắn có chút ghen ghét.

Nhưng câu An Thư Dĩnh nói tiếp theo lại làm hắn tức giận, An Thư Dĩnh nói tiếp, "Sau đấy tôi bị bệnh, bọn họ chê tôi là thứ trói buộc, liền ném tôi xuống đi trước rồi."

An Thư Dĩnh nói rồi ủy khuất khóc nức nở lên, lúc này Lục Dã có loại xúc động muốn tiến lên đem cô ôm vào trong lòng ngực an ủi, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, chỉ có thể đem tay nắm chặt làm cho gân xanh nổi đầy, suy nghĩ đừng để cho hắn gặp được tên tra nam kia, bằng không hắn nhất định để hắn ta nếm thử mùi vị khi bị ném trong đàn tang thi.

●●●●●●

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Mọi người đọc thấy chỗ nào không ổn thì cmt để tôi sửa nha:)

Từ mai 1c/ngày nhé, tùy theo tâm trạng mà update thêm chương=))))

21h20 14/03/2020