"À, bọn tôi hiện tại là người yêu" Bạch Kiều Hiên trả lời.
Tưởng Minh mơ mơ hồ hồ, phải mất vài giây sau mới định thần lại được.
Hàn Tư Thương nắm tay cậu, hôn xuống, Diêm Hi Văn sắc mặt tái nhợt, y bấu chặt tay đến bật máu.
Diêm Hi Văn đột nhiên bật dậy, định nói gì đó, lời còn chưa phát ra, đã bị ánh mắt Hàn Tư Thương làm nghẹn lại, y đành xoay người bỏ đi.
Tưởng Minh đuổi vội vã theo sau: "Anh, có chuyện gì vậy, anh!!".
.
.
.
Lễ Khai giảng bắt đầu, Diêm Hi Văn sắc mặt đã khá hơn không ít, hắn ở trên bục phát biểu, đại diện toàn trường chào đón các tân sinh viên năm nhất, Bạch Kiều Hiên ngồi dưới để ý thấy mấy cô nữ sinh như cái loa di động, liền một lúc nói những lời hoa mĩ kiêu kì không một chút nghĩ ngợi, thậm chí có vài từ cậu không hiểu lắm.
"Chủ tịch Hội học sinh đúng không, anh ấy thật soái quá đi mất".
"Nói cho mấy người biết một bí mật, anh ấy là người yêu của tôi đó~~".
"Cậu nằm mơ đó hả?".
"Á~~anh ấy nhìn về phía mình kìa"
Bạch Kiều Hiên quay đầu lên sân khấu, phát hiện ánh mắt Diêm Hi Văn lại hướng về phía mình, y dịu dàng cười, Bạch Kiều Hiên chỉ thấy sởn gai óc, lại nữa rồi, cốt truyện chết tiệt lại phát sinh nữa rồi!.
.
.
.
Sau lần đó cậu không hề gặp lại Diêm Hi Văn, còn Hàn Tư Thương vẫn thường xuyên nhắn tin gọi điện.
Huấn luyện quân sự bắt đầu, Bạch Kiều Hiên dọn một ít đồ đạc cần thiết bỏ vào vali.
Cậu leo lên xe buýt của trường, tạm biệt ba mẹ cùng Hàn Tư Thương, cuộc sống địa ngục sắp bắt đầu rồi.
Bạch Kiều Hiên nghe những người đi trước nói học quân sự thực khổ, sáng sớm chưa kịp tỉnh ngủ đã phải đi tập hợp, cơm ăn không đủ no, còn thường xuyên bị phạt, Bạch Kiều Hiên liên tưởng đến tương lai của bản thân một chút, lạnh cả người.
.
.
.
Theo hướng dẫn của tiểu đội trưởng, Bạch Kiều Hiên và bạn cùng lớp cùng nhau vác đồ lên kí túc xá, thân thể Bạch Kiều Hiên vô cùng khỏe mạnh, tiện tay còn xách đồ phụ các bạn nữ, thành công trở thành người đàn ông ga lăng ấm áp trong mắt họ.
Tám lớp tập hợp dưới sân vận động, chung quy nơi này không hề nhỏ, xung quanh là thiên nhiên tĩnh lặng, trời hôm nay rất đẹp, nắng lại không gắt, rất thích hợp để vận động, Bạch Kiều Hiên thầm nghĩ.
Sau khi tập hợp cùng tám lớp còn lại, khối D cùng các khối khác quay về khu tập luyện đã được phân chia từ trước, tiếp tục nghe quy tắc trong kì tập huấn.
"Đơn vị chú ý!" Giọng nói uy nghiêm của nam nhân phát ra, Bạch Kiều Hiên trợn trắng mắt, có ai mà ngờ chứ.
"Đơn vị D, hàng dọc tập hợp"
Có lẽ bởi vì không quen với tông giọng trầm thấp mà uy nghiêm của người nọ, khối D bọn họ bắt đầu luống cuống, ngoài hàng vẫn còn mấy nam sinh chưa kịp vào.
Chỉ thấy hắn mày nhíu chặn, không giảng đạo lý, Bạch Kiều Hiên biết trước tương lai, lén lút duỗi cơ một chút.
"Tất cả ngồi xuống" Mấy nam sinh khác say sẩm mặt mày, vội vã chạy vào hàng "Để tay ra sau gáy" Bọ họ lập tức hiểu có chuyện gì sắp sảy đến, thở dài một hơi.
Hắn cầm lên còi trọng tài, huýt một tiếng.
Chu Mộng Linh tiến gần đến chỗ Bạch Kiều Hiên, than thở vài tiếng, chưa đợi cậu kịp an ủi, Lục Diêu đã chỉ thẳng tay về phía này "Tiếp tục đi chuyển, không được lười biếng".
Cậu bỗng chốc nhớ lại vài dữ kiện kí ức khi xưa của nguyên chủ Hạ Hiên, lần đó y nhất quyết đòi về nhà, còn khoác ba lô trốn đi, Lục Diêu đến lúc tìm được y, hắn bắt y nhảy cóc mấy cây số, không nhắc đến việc đã ngã bao nhiêu lần, cho đến tối đó chân đã tê rần, qua sáng hôm sau liền không đứng dậy nổi, đến mẹ Lục còn thấy sót, Lục Diêu lúc đó chỉ lạnh lùng nói "Lần sau còn trốn về thì không đơn giản như vậy".
Chu Mộng Linh sợ bị phạt, liên tục di chuyển về phía trước, không dám chậm trễ.
Chu Mộng Linh là cô gái được cậu sách đồ hộ, cô nàng cũng thuộc loại xinh sắn top đầu trong lớp, năng động lại hòa đồng, là người bạn đầu tiên mà cậu quen.
_____________
Đến đây thôi mn ak, đt mik còn có 5 % pin thôi
Chu Mộng Linh là bạn bình thường thôi chứ ko harem j đâu nha ae