Chương 2

Vương Thuý Hoa chưa nhìn thế trận như này bao giờ, bà ta sợ ngũ cốc sẽ bị cướp đi, cũng sợ bị đao chém tới trên người. Trong lúc hoảng loạn, Vương Thuý Hoa bị vấp ngã, đầu đập vào tảng đá dưới đất.

"Mẹ kiếp, dám đánh lén lão nương."

Vương Thuý Hoa che miệng đứng dậy, phun ra một ngụm máu trong miệng còn kèm theo cả răng cửa.

"Mẹ kiếp, là ngươi."

Ngay sau giọng nói của bà ta, Diệp Tang trực tiếp tát thẳng vào mặt Vương Thuý Hoa.

"Ngươi...."

Vương Thuý Hoa bị đánh đến sắp bất tỉnh mới phát hiện ra Diệp Tang đứng sau lưng mình. Cú đá vừa rồi là do ả ta thực hiện.

Diệp Tang nhìn vào hai người đàn ông cường tráng đối diện, chỉ vào Vương Thuý Hoa vẫn còn đang choáng váng.

"Tiểu cô nương, cô có thoả thuận gì với chúng tôi?"

Hai người đàn ông tiếp cận Diệp Tang với đôi mắt nheo lại, không để trong lòng lời nói của cô chút nào.

Lợi dụng lúc họ đến gần cô hơn, Diệp Tang đã dùng hết lực trên chân cô rồi đá vào phần giữa đũng quần họ. Lợi dụng cơn đau, cô giật lấy con dao của đối phương và dùng hết sức đâm thủng chân của hai người bọn họ.

"A!"

Hai người đàn ông la lên một tiếng, nụ cười trên khuôn mặt bọn họ dần biến thành sợ hãi. Nha đầu kia ra tay nhanh và dứt khoát, cũng may nha đầu đó nương tay, nếu không vừa rồi thứ bị cắt đứt sẽ là đầu của bọn họ.

Diệp Tang cũng rút con dao găm mà phu quân cô đưa từ trong quần ra, nhìn hai người đàn ông đối diện với ánh mắt khıêυ khí©h nói:

"Các ngươi có hai lựa chọn. Một là chết, hai là bán bà ta với giá một túi lương thực."

Nếu là kiếp trước, với thân thủ của cô có thể giải quyết ba người họ mà không cần tốn nhiều sức.

Nhưng chủ nhân của cơ thể này không biết đã bị bỏ đói bao lâu, hành động vừa rồi gần nhý đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực mà cô có.

Sau khi hai người đàn ông cân nh

ắc lợi hại, chỉ có sống mới có thể báo thù.

"Cái này..."

Hai người đàn ông nhìn con dao găm trong tay Diệp Tang, đồng thanh nói không chút do dự nào: "Thành giao."

Người đàn ông cũng không cảm thấy bị thiệt chút nào.

Hơn nữa, con dao kia...

"Các ngươi đang làm gì, nha đầu kia mới là người bị bán."

Vẻ mặt của Vương Thuý Hoa tràn đầy kinh hãi, bà ta không cam lòng dãy dụa, miệng vẫn chửi ầm lên:

"Khá lắm Diệp Tang, nha đầu chết tiệt nhà cô lại dám phản bội ta? Cô chẳng lẽ không nghe được tiếng con trai ta đang gọi từ xa sao?"

Thấy Diệp Tang phớt lờ mình, Vương Thuý Hoa hét lớn, giọng nói cũng mạnh hơn một chút.

Triệu Hữu Lực là con trai út của Vương Thuý Hoa, chủ ý bán Diệp Tang cũng là để đổi lấy lương thực cho con trai mình được lấy vợ.

Diệp tang cười giễu cợt, không để ý Vương Thuý Hoa chút nào, tốt bụng nhắc nhở hai người đàn ông:

"Núi cao đường xa, một nữ nhân miệng bị câm không phải là bớt được rất nhiều phiền phức à."

"Nói cũng phải."

Hai người đàn ông nghe được thanh âm từ phía xa, nhét đôi tất thối vào miệng Vương Thuý Hoa, kéo bà ta đi như kéo một con heo.

"Ô ô..."

Vương Thuý Hoa thế nào cũng không nghĩ ra, chỉ trong nửa chén trà nhỏ, bà ta từ "Người bán" sang "Bị bán". Hơn nữa đối phương lại là người chưa bao giờ dám cãi lại lời bà ta.

Nghĩ tới đây, Vương Thuý Hoa phóng ánh mắt tức giận nhìn Diệp Tang, nhưng lại không khỏi thấy rùng mình một chút.

Khác với sự ngoan ngoãn ngày thường, ánh mắt Diệp Tang giờ phút này lạnh lẽo, loại cảm giác như muốn gϊếŧ bà ta tới nơi vậy.

Nhưng bà ta không muốn bị bán, chỉ có thể liều mạng dãy dụa hi vọng con trai ở xa tới cứu mình nhanh một chút.

"Diệp Tang,ngươi làm sao còn ở chỗ này?"

Triệu Hữu Lực đến khá kịp lúc, theo sau là hai đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi.

"Mẫu thân ta đâu?"

Triệu Hữu Lực chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển nói chuyện.

Triệu Hữu Lực biết Vương Thuý Hoa đêm nay muốn đem Diệp Tang man đi bán, liền gọi hắn đến giúp mang lương thực về. Nhưng tại sao bây giờ lại không thấy mẫu thân của hắn ở đây, lương thực cũng không có, trái lại Diệp Tang lại đứng hoàn hảo ở chỗ này.

"Mẫu thân ngươi ở đâu, làm sao ta biết?"

Diệp Tang không có ý định dấu diếm chuyện này, thậm chí nàng còn muốn dùng chút sức lực còn lại của mình dạy cho Triệu Hữu Lực một chút. Cũng giúp cho nguyên chủ hả giận khi bị đối xử thậm tệ lúc còn ở nhà bọn họ.

Triệu Hữu Lực ngạc nhiên sững sờ một lúc, tại sao Diệp Tang lại nói những lời này, thái độ thật khác với mọi ngày.

“Ta rõ ràng nhìn thấy mẫu thân đi cùng ngươi, sao bây giờ ngươi lại nói là không biết ở đâu?”

Thấy tẩu tử là Diệp Tang đang bị bắt nạt, cặp song sinh của chi thứ hai nhà họ Triệu là Triệu Tam Lỗ và Triệu Tư Tư đứng dậy.

“Hữu Lực ca, đại nương ở dâu, đại tẩu làm sao biết được chứ.”

Đôi chân ngắn của Triệu Tam Lỗ bước nhanh tới, tay chỉ vào Triệu Hữu Lực, đôi mắt to đen láy lập tức bị bao phủ bởi một tầng tức giận.

“Đúng vậy, đại tẩu bị ốm mấy ngày hôm nay, mỗi ngày ngủ được có một hai tiếng, không phải trưởng lão đã nói phải chăm sóc đại tẩu sao? Tại sao mấy người lại bỏ mặc đại tẩu ở trong núi một mình chứ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tư Tư cũng đỏ bừng lên vì tưc giận, Triệu Tư Tư nhặt lên một khúc gỗ nhỏ cùng Triệu Tam Lỗ bảo vệ Diệp Tang ở trái phải hai bên.

“Hai người là cái thá gì,mẫu thân ta chỉ nói sẽ chăm sóc Diệp Tang, chứ không có nói sẽ chăm sóc cô ta mọi lúc.”

Triệu Hữu Lực bị hai đứa trẻ nói làm cho sững sờ, đột nhiên, hắn nhìn thấy bao tải bên cạnh Diệp Tang.

Miệng túi bị mở, màu vàng trong bóng tối đặng biệt chói mắt.

Triệu Hữu Lực hai mắt toả sáng. Là lương thực! Có lương thực hắn sẽ cưới được Hồng Hồng, Hồng Hồng người trong lòng hắn từ lâu.

“Mau đưa túi cho ta.”

Triệu Hữu Lực tức giận ra lệnh, nhưng Diệp Tang lại cầm túi giấu ra đằng sau lưng.

Đây là lương thực bán Vương Thuý Hoa có được, vì cái gì phải đưa cho hắn.

“Ngươi rốt cuộc có muốn đưa hay không?”

Đối với khuôn mặt đầy sẹo của Diệp Tang, Triệu Hữu Lực chỉ cảm thấy buồn nôn, liền lên giọng quát Diệp Tang: “Không đưa ta gϊếŧ ngươi trước.”

“Ngươi có gan thì cứ thử?”

Diệp Tang cầm con dao trong tay, phòng thủ trước mặt mình. Dưới chân dùng sức, trước khi Triệu Hữu Lực ra tay trước, cô liền đạp hắn ngã lăn ra đất.

[Tích! Phát hiện không gian thương thành cấo trung]

Giọng nói này khiến Diệp Tang do dự một giây.

Vậy mà vết sẹo bên trái khuôn mặt lại kích hoạt được không gian thương thành.

Tuy nhiên, không để Diệp Tang kịp suy nghĩ, Triệu Hữu Lực lại dám lao tới.

“Diệp Tang, ngươi vậy mà dám đá ta? Có phải ngươi đem mẫu thân ta bán đổi lấy lương thực không hả?”

“Ngươi nói ta bán mẫu thân ngươi đổi lấy lương thực, tốt nhất ngươi nên lấy chứng cứ ra chúng ta nói chuyện.”

Diệp Tang nhìn Triệu Hữu Lực,giọng nói không chút kiên nhẫn.

“Ta phi.”

Triệu Hữu Lực chỉ vào Diệp Tang rồi nhổ nước bọt xuống đát.

Trên thực tế, hắn đã đoán được chuyện gì khi nhìn thấy túi lương thực. Chỉ là hắn muốn lấy lương thực vào tay và tìm hiểu xem mẫu thân đang ở đâu.

Ai có thể nghĩ rằng một cô gái nhỏ bé sắp chết lại trở nên khác thường như vậy. không những phản bác lại lời nói của hắn, còn dám đá hắn ngã.

“Nếu như ngươi không bán mẫu thân ta, một túi lương thực này làm sao ngươi có chứ?”