Chương 3: Không Gian Mua Sắm

“Năm nay là năm mất mùa, có tiền cũng không mua được lương thực, ngươi làm sao lại có thêm một túi lương thực bên người mà không có lí do gì chứ?”

Triệu Hữu Lực chỉ vào cái túi sau lưng Diệp Tang rồi nói.

Triệu Tam Lỗ và Triệu Tư Tư biết trong thôn có rất nhiều người buôn bán “Người”, nhưng Diệp Tang lại đang bị bệnh, đến bước đi vài bước cũng khó huống chi là bán đại nương.

Hơn nữa, khi nhị ca rời nhà đã dặn bọn họ phải bảo vệ Diệp Tang.

“Nhất định là hiểu lầm, đại tẩu tuyệt đối không bán đại nương.”

Đôi mắt đen láy của Triệu Tam Lỗ kiên quyết nhìn Triệu Hữu Lực: “Dừng bắt nạt đại tẩu của chúng ta.”

“Đại tẩu, chúng ta cho Lực đường ca nhìn xem một chút trong túi xem có gì, đừng để hắn lại nói lời oan uổng đại tẩu.”

Triệu Tư Tư lo lắng nhìn Diệp Tang, đôi mắt đỏ bừng, ánh mắt cũng bắt đầu ẩm ướt.

Đại tẩu là một người cực kì tốt, không thể để ai oan uổng đại tẩu được.

Triệu Hữu Lực nhìn hai đứa trẻ đang nói giúp mình, trong lòng có chút kiêu ngạo liền chỉ tay vào Diệp Tang rồi nói:

“Diệp tang, ngươi có gan dám mở túi ra để ta xem bên trong có gì không?”

“Muốn xem, được thôi.”

Diệp Tang ném cái túi về phía người của triệu Hữu Lực, bụi cám và sỏi đập hết lên mặt hắn, ngoại trừ cám trộn lẫn với sỏi ra thì một hạt ngô cũng chẳng thấy đâu.

“Tất cả đều là cám và sỏi, không có lương thực. Vậy thì mẫu thân ta đâu?”

Triệu Hữu Lực lau cám trên mặt đi, khuôn mặt hiện lên tức giận. Vừa nãy rõ ràng hắn thấy lương thực trong túi của Diệp Tang, sao giờ lại không có gì hết?

“Ta khuyên ngươi một câu, nếu mắt có vấn đề thì nên đi tìm đại phu.”

Diệp Tang vỗ tay, nói với giọng không kiên nhẫn: “Ta nói lại lần nữa, mẫu thân ngươi ở đâu, ta không biết?”

“Làm sao ngươi không biết được, rõ ràng mẫu thân nói tối nay ở đây bán…”

Triệu Hữu Lực nói được nửa chừng, sau đó vội vàng ngậm miệng không nói thêm gì.

“Lực đường ca, tối nay đại nương ở đây bán gì vậy?”

Triệu Tư Tư cắn môi,ánh mắt tò mò nhìn Triệu Hữu Lực.

Điều này không thể nghi ngờ làm Triệu Hữu Lực càng thêm chột dạ, hắn tức giận nhìn ba người trước mặt, không nói thêm lời nào nữa.

Không phải trong nhà chưa bàn chuyện bán Diệp Tang đi, nhưng một nhà Nhị thúc không đồng ý, gia gia cũng phản đối. Nếu không mẫu thân hắn cũng sẽ không lén lút đem Diệp Tang bán đi.

“Ngươi biết rất rõ ràng mẫu thân ngươi tối nay đến đây làm gì, thế nên đừng ở đây làm phiền bọn ta.”

Cô biết Triệu Hữu Lực không dám nói ra chuyện này, liền nhặt túi trên mặt đất lên, kéo Triệu Tam Lỗ cùng Tiệu Tư Tư đi trở về.

“Tẩu tử, sao trong túi của người toàn cám gạo thế?”

Trên đường đi, Triệu Tư Tư thỉnh thoảng dùng đôi mắt to tròn nhìn trộm vào túi trên tay Diệp Tang, cô sợ tay mình làm bẩn túi của Diệp Tang nên đã lấy ống tay áo quấn chặt tay mình lại rồi chọc chọc vào túi.

“Người định đặt vào đây một con gà sao?”

Mạch suy nghĩ của Triệu Tư Tư khiến Diệp Tang vô cùng kinh ngạc, trong nhất thời, cô cũng không biết đáp lại thế nào.

Quả thật vừa rồi trong túi có lương thực, nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ đang nói giúp cho mình, nên tạm thời cô cất hết lương thực trong không gian khi hai đứa đang đối đầu với Triệu Hữu Lực.

Về phần con gà thì…

Triệu Tam Lỗ vỗ vỗ tay, Triệu Tư Tư liền nhớ tới mục đích của mình là lên núi xem bẫy bắt thú hoang xem có thu hoạch gì không.

Lại không ngờ tới bọn họ đi được nửa đường lại bắt gặp Triệu Hữu Lực đang lén lút đi đâu đó. Bọn họ tò mò liền một mạch theo sau thì bắt gặp Diệp Tang ở chỗ này.

Lúc này nghĩ tới chính sự phải làm, hai đứa trẻ kích động xoa tay. Lúc gần đi cũng không quên bảo Diệp Tang đợi dưới gốc cây, chờ bọ họ trở về.

“Tẩu tử, người ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng chạy lung tung. Chờ bọn đệ trở về nếu bắt con được con thỏ sẽ nướng lên cho tẩu ăn.”

“…..”

Diệp Tang không quen với sự đυ.ng chạm của người khác, nhưng cô cần thời gian ở một mình để nghiên cứu kĩ về không gian mua sắm này, cô gật đầu một cái. Đến khi nhìn thấy hai đứa trẻ đã chạy xa chỗ này, cô mới sờ lên vết sẹo trên mặt.

[5 cân ngô hoang cấp trung]

Một tấm bảng mờ ảo mà chỉ có Diệp Tang nhìn thấy hiện lên.

Ở giữa trung tâm bảng điều khiển, giá lương thực hiện ra [Một cân 15 văn]

Phía dưới cũng có hai hạng mục để chọn [Tiếp tục lưu trữ] và [Bán]

[Lưu trữ] Cô có thể cho mọi thứ vào không gian để lưu trữ tạm thời, nhưng nếu cô lưu trữ lâu thì cần phải có điểm kinh nghiệm. Nhưng giờ giá trị kinh nghiệm của Diệp Tang bằng không.

[Bán] Thì cô có thể đổi lấy 75 văn.

Diệp Tang lựa chọn [Bán] không chút do dự, 75 văn lập tức xuất hiện góc bên phải của bảng điều khiển.

[Nhận được 75 văn và 75 điểm kinh nghiệm]

Cô trở lại màn hình chính của bản điều khiển, lần này có thêm những dòng chữ mới xuất hiện.

[Ngũ cốc] [Gia cầm] [Món ăn]

Diệp Tang không biết cơ thể này đã đói bụng bao lâu, nhìn vào màn hình cô liền thấy bánh bao thịt hiện ra.

[Bánh bao thịt 2 văn một cái]

Diệp Tang không chút do dự liền ấn mua hai cái bánh bao, một ánh sáng loé lên, bánh bao liền xuất hiện trên tay cô.

Cô gần như ăn chiếc bánh bao chỉ bằng một lần cắn, cô nuốt bánh luôn mà không cần nhai nó vì quá đói.

Cơn co thắt trong bụng được thả lỏng đôi chút, Diệp Tang lại tiếp tục kiểm tra không gian mua sắm có những gì.

Khi cô định xem xét kĩ hơn về những thứ mình có thể mua thì có một lời nhắc từ hệ thống mua sắm hiện lên.

[Giá trị kinh nghiệm của bạn không đủ để hiện thị sản phẩm]

“…”

Diệp tang im lặng vài giây.

Tuy nhiên, cô cũng tìm thấy một số quy tắc của không gian mua sắm.

Đây là một không gian mua sắm trực tuyến tương tự như một app mua sắm ở hiện đại.

Sự khác biệt là số tiền trong ap không thể rút ra được, chỉ có thể đổi được sản phẩm trong không gian mua sắm mà thôi. Cũng giống như trò chơi nâng cấp, sẽ hiện lên nhiều thứ khác khi kinh nghiệm của mình được tăng cao.

“Ngươi có thể đổi những thứ gì?”

Diệp Tang không thích nợ người khác, vì hai đứa nhỏ đã bảo vệ cô, cô tự nhiên cũng muốn đổi cho bọn họ chút gì đó.

Ở một ngọn núi hoang vắng lại xuất hiện bánh bao thịt thì có chút khó tin.

Đúng rồi, bọn họ vừa nhắc tới thỏ…

Diệp tang nghiến răng, trượt vào bảng điều khiển, ấn chọn mua một con thỏ nhỏ trị giá 20 văn.

[Còn lại 51 văn và 75 kinh nghiệm]

Âm thanh củ hệ thống mua sắm nhanh chóng bị lấn át bởi tiếng của Diệp Tang.

"Tam Lỗ, Tứ Tứ, ta nhặt được một con thỏ rừng.”

Diệp Tang một tay cầm con thỏ, vẫy vẫy với hai đứa trẻ đang ở xa, tay cầm dao găm cắt một đoạn dây leo trói con thỏ lại. Con dao sắc bén đến nỗi có thể cắt mất một góc gần dây leo khi cô không may chạm vào.

Diệp Tang có chút không hiểu được, hoa văn trên con dao rất độc lạ, với xuất thân nghèo khó của phu quân cơ thể này làm sao có thể có được một con dao sắc bén đến như vậy.

“Oa, đem thỏ về giao cho nương, tẩu tẩu có thịt để ăn rồi, cơ thể nhất định có thể tốt hơn.”

Triệu Tam Lỗ và Triệu Tư Tư ôm lấy con thỏ rừng, ánh mắt ngây thơ tràn đầy hưng phấn.