Chương 34

Tô Lan Chỉ vừa đi cùng hắn vừa cười nói: “Bình thường qua lại, ta mời các ngươi còn chưa đủ sao? Hôm nay còn tới tranh phần.”

Chu Thụ vội cười cười: “Không phải chúng ta mừng thay cho tỷ sao!” nhưng cũng không dám lên tiếng nữa. Không biết vì sao, đừng nhìn Tô Lan Chỉ luôn luôn hoà khí, tuổi cũng nhỏ nhưng mọi người lại không dám quá tuỳ ý trước mặt nàng, mà còn có chút chút sợ nàng, nhưng không biết là vì sao.

Hai người cùng đi vào bên cạnh Ninh công công, Chu Thụ thông minh vội lui ra, Ninh công công trầm mặc một lát mới nói: “Ta vừa mới cầu xin vạn tuế gia, để ngươi làm trợ thủ cho ta, giúp ta cai quản tất cả các cung nữ ở Cảnh Nhân cung. Vạn tuế gia đã đồng ý rồi.”

Tô Lan Chỉ vén áo thi lễ: “Đa tạ Ninh công công nâng đỡ.”

Ninh công công thở dài: “Tuy nói hoàng thượng đã nhận lời, nhưng ta thấy rõ vẫn còn chút nghi ngờ, chỉ sợ lại muốn điều tra một phen. Tại sao ngươi lại nóng vội như vậy? Chờ qua chút thời gian, ngươi cũng tích luỹ thêm công lao rồi nhắc lại việc này không phải sẽ càng hợp lý sao. Cũng không khiến người khác nghi ngờ.”

“Chính là muốn hoàng thượng nghi ngờ, có lòng nghi ngờ mới có thể tự mình điều tra, người khác nói năng bậy bạ đều không bằng tự mình xác minh. Hiện tại ta tiến cung chưa tới nửa năm, trong nhà cũng không có tiền tài, tất nhiên không mua chuộc được ai, càng không nói đến không đủ thời gian mượn sức người khác, ít nhất không mượn sức nổi tổng quản một cung như ngài. Để ngài tiến cử ta, người khác sẽ nghĩ ngài coi trọng năng lực của ta, có thể nghĩ là do ta gặp may, hoặc nghĩ ta hợp ý ngài. Có một chút tư tâm mới có thể làm bề trên càng thêm yên lòng.” Tô Lan Chỉ mỉm cười. “Đợi đến khi vạn tuế gia xác định chúng ta vô hại, hành động sau này sẽ càng thuận lợi hơn.”

“Còn may là ngươi cược thắng, hoàng thượng tuy rằng còn nghi ngờ, nhưng lại không hề tức giận, ngược lại còn chấp nhận thỉnh cầu của ta. Chỉ là người không biết đâu, vừa rồi hoàng thượng nhìn ta với ánh mắt lạnh lẽo đó, mồ hôi lạnh của ta không ngừng tuôn, nếu chuyện này lại xảy ra thêm lần nữa, ta chắc chắn tổn mười năm tuổi thọ!”

“Trên đời này làm gì có chuyện nào chắc chắc mười phần, chỉ cần nắm được bảy phần thì có thể buông tay cược một lần rồi, Ninh công công hơi thiếu tinh thần mạo hiểm nha. Nhưng mà ngài cũng nói sai rồi, ta không hề đánh cược, mà ta thực sự khẳng định vạn tuế gia sẽ không nổi giận, cũng sẽ không vì việc nhỏ đó mà trách tội ngài mới dám để ngài mở miệng. Từ khi tiến cung tới nay, ngài chiếu cố ta mọi mặt, nói gì thì ta cũng sẽ không để ngài vì ta lâm vào hiểm cảnh.”

Ninh công công thở dài: “Ngươi nói vậy liền xem như chúng ta là người xa lạ rồi. Ngươi cứu Tôn thúc, Tôn thúc nhận ngươi là chủ, thì những người như chúng ta đây đều sẽ tận tâm làm việc cho ngươi. Chỉ cần một câu nói của ngươi, muốn chúng ta làm gì cũng nguyện ý làm, cho dù chết cũng không từ huống hồ chỉ là lâm vào hiểm cảnh. Năm đó Tôn thúc cực kỳ tốt bụng, không biết có bao nhiêu người chịu ân huệ của ông ấy, tuy có vài kẻ vong ân phụ nghĩa chỉ lo cho bản thân, cũng có vài người sớm đã qua đời, nhưng còn dư lại mười mấy người chúng ta lại thời khắc không quên, cam tâm tình nguyện theo Tôn thúc nhận ngươi là chủ. Tuy thân phận bị hạn chế, không thể gọi ngươi một tiếng “chủ tử”, trong lòng cũng chỉ trung thành với mình ngươi.”