Chương 17

Kỳ thực Tô Lan Chỉ chỉ là dạng biết lý thuyết, chứ kinh nghiệm thực tiễn là con số không, nói thẳng ra nàng chỉ là một người biết lý luận suông. Ai ngờ kết quả trở thành trong mắt Tề Vĩnh Minh cảm thấy nàng là một thiên tài khó gặp, không ít lần tiếc hận nàng sinh ra là nữ nhân, bằng không là có thể cùng hắn tung hoành sa trường, kiến công lập nghiệp.

Tề Vĩnh Minh hơn Tô Lan Huệ bốn tuổi, hai người chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết, từ nhỏ đã tình đầu ý hợp. Hai nhà đã sớm định xong hôn ước, chỉ chờ bọn nhỏ đến tuổi sẽ thành thân. Tề Vĩnh Minh là người có thể chịu khổ tiến lên, năm kia nhờ ân tình của người ta được vào quân doanh, cũng nhờ bản thân hắn năng lực xuất chúng, chỉ mới hơn hai năm đã thăng đến chức quản lý thất phẩm, không còn là tiểu binh sĩ nữa. Vừa khéo năm nay hắn đã mười chín tuổi, nãi nãi nhà hắn tất nhiên là vội vã giúp hắn đón dâu.

Tô Lan Chỉ cảm thấy thật bất đắc dĩ, mọi chuyện hạt mè đậu xanh trong nhà đều cứ phải để nàng làm chủ. Tô Văn là kiểu người chỉ cần có rượu uống thì sẽ không quan tâm tới thứ gì trên đời nữa, Lý thị thì không có chủ kiến, tính tình Tô Lan Huệ giống mẹ nhất, quá mức hiền lành, ai nói sao nàng sẽ làm vậy. Lan Hành và Lan Phân tuổi lại quá nhỏ, Tô Kiệt thì khỏi nói, mới chỉ là đứa trẻ con chưa cai sữa, không thể trông cậy vào được. Cho nên thực tế trên dưới Tô gia đều nghe theo ý kiến của Tô Lan Chỉ mà làm, bởi vậy chuyện lớn như hôn kỳ của Lan Huệ, Lý thị phải hỏi ý Lan Chỉ mới dám định ra.

Tô Lan Chỉ nhớ lại, tuổi mụ của Lan Huệ cũng chỉ mới mười lăm, nàng cảm thấy để tỷ tỷ xuất giá bây giờ có hơi sớm cho nên không quá vui vẻ nói với Lý thị: “Sinh thần mười bốn của tỷ tỷ còn chưa qua, sao lại gấp gáp đem nàng gả đi ra ngoài? Tuổi của Vĩnh Minh ca ca cũng đâu phải là quá lớn, chẳng lẽ không thể chờ thêm một năm?”

Lý thị khó xử nhíu mi: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà nãi nãi của Vĩnh Minh tới tìm, nói gia gia hắn năm nay cơ thể không được tốt, chỉ sợ không qua nổi mùa đông. Nên muốn tỷ tỷ con gả sớm một chút, xem như thành toàn tâm sự cho lão nhân gia.”

Tô Lan Chỉ có chút cạn lời, nói đến thế rồi thì đúng là không có cách dời lại nữa, Tề gia gia chỉ có duy nhất một cháu nội là Vĩnh Minh ca ca. Nếu lão nhân gia sắp không ổn, đúng là không thể bỏ mặc không để ý tới tâm nguyện của người ta. Chưa kể nếu ông thật sự qua đời, Tề Vĩnh Minh là cháu nội duy nhất, ấn theo pháp luật phải giữ hiếu ba năm, đến lúc đó quả thực sẽ chậm trễ.

Nghĩ đến thế rồi, nàng cũng cảm thấy hôn lễ đúng là không thể dời lại nữa, Tô Lan Chỉ đành phải gật đầu. Lý thị ngay lập tức tươi cười đầy mặt nói: “Nếu con đã chấp nhận rồi, nương sẽ trở về báo tin với Tề gia.” Rồi lại dúi vào tay Lan Chỉ một túi tiền căng phồng, “Tháng trước nương và tỷ tỷ con nhận đồ về thêu đổi được không ít tiền, con một người ở trong cung cũng không dễ dàng gì, trong tay có thêm chút bạc cũng tốt. Nhà chúng ta không có bản lĩnh, không thể giúp gì nhiều cho con, tốt xấu gì đây cũng là tâm ý của chúng ta, con đừng chê ít.”