Chương 30: Xem có bán được hay không rồi mới tính tiếp!

Nhưng nếu án thư trong bản vẽ này mà được làm tốt, chính là có bán hàng trăm lượng vẫn là hời.

Giang Oản Oản nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của hai người, vẫy vẫy tay trước mắt bọn họ: "Hoàn hồn! Hai người làm sao thế?"

Thấy hai người mãi không nói lời nào, nàng vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải là xấu lắm không?"

Giang Oản Oản thở dài, cũng đúng! Trước khi mạt thế xảy ra, những chiếc bàn gỗ trong cửa hàng tinh xảo biết bao nhiêu, nếu mang bức tranh của mình đi so sánh thì còn kém rất xa!

Tay cầm bản vẽ của Tần Tĩnh Trì trắng bệch, vẻ mặt phức tạp nhìn Giang Oản Oản, hắn cũng không biết nàng lại có tài như thế!

Vừa định mở miệng, Tần Tĩnh Nghiễn mới hồi thần lại lớn tiếng nói:

"Tẩu tử! Sao mà xấu được chứ! Đệ cùng ca đệ đều xem đến choáng váng, cái này nếu như làm được, sợ là quan to quý nhân cũng phải tranh nhau để giành lấy nó!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đệ đệ nhà mình một cái, cũng gật đầu phụ họa: "Án thư này vô cùng tinh xảo tuyệt mỹ, ta chưa bao giờ nhìn thấy án thư nào đẹp như thế này!"

Giang Oản Oản nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi!"

Một lát sau lại căng thẳng hỏi: "Vậy có thể làm được không?"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Có thể, có điều sẽ phải mất tới mấy tháng!"

Tuy rằng đã tách khỏi sư phụ, chính mình tự kiếm sống tới giờ đã lâu lắm rồi và không có sơn nước đánh bóng gỗ đầy đủ, có điều tay nghề vẫn còn đó, cũng không có bị lạ lẫm.

Giang Oản Oản vui vẻ cười: "Có thể làm được là tốt rồi, nếu cuối cùng bán ra giá cao như đã nói, tốn nhiều công phu chút cũng là đáng."

Tần Tĩnh Trì nghiêm túc gật đầu: "Ừ!"

"Vậy ngươi thu bản vẽ này lại! Chờ ngày mai chúng ta trở về là ngươi có thể bắt đầu nghiên cứu."

Tần Tĩnh Trì xem bản vẽ như bảo bối mà đặt trong đống quần áo, ngẫm nghĩ rồi lại ra ngoài tìm chỗ đàng hoàng để cất chúng vào.

Giang Oản Oản dở khóc dở cười, thật ra nàng đã nhớ kỹ bản vẽ, nếu thật sự không ổn thì vẽ lại là được. Có điều nhìn thấy dáng vẻ trân trọng của nam nhân, cuối cùng nàng cũng không nói gì.

Giang Oản Oản bình tĩnh suy nghĩ đứng lên, dựa theo cách nói của Tần Tĩnh Trì, kỳ thật sản phẩm đồ gỗ mà bọn họ thiết kế vẫn kém xa so với hiện đại.

Trong đầu nàng có rất nhiều ý tưởng, trước tiên chờ Tần Tĩnh Trì làm xong án thư này, nhìn xem có bán được hay không rồi mới tính tiếp!

Tần Tĩnh Trì dọn lại bàn ghế với Tần Tĩnh Nghiễn, Tần Tĩnh Trì liền gấp rút cầm bản vẽ đứng dậy nghiên cứu, còn lấy bút tới viết viết vẽ vẽ.

Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ hưng phấn của hắn cũng không quản hắn, chỉ nói với Tần Tĩnh Nghiễn: "A đệ, ta đi nấu cơm trước, đệ giúp ta đi đón Đoàn Đoàn về đi!" Sáng nay Tiểu Đoàn Tử mới rời giường chưa được bao lâu đã bị Cẩu Đản gọi ra ngoài chơi.

Tần Tĩnh Nghiễn đáp lời liền rời đi.

Giang Oản Oản đi đến phòng bếp thầm nghĩ rồi quyết định đơn giản nấu mì sợi là được.

Bên trong ngăn còn có mấy quả trứng gà, có thể làm mì sợi nấu với trứng chần nước sôi.

Lấy một ít bột mì trộn với bột, sau khi nhào thành khối, đặt lên thớt cho nghỉ, sau đó cán mỏng cục bột, dùng dao cắt chúng thành từng miếng dải mỏng, cuối cùng kéo căng ra, mì sợi thủ công đã sẵn sàng.

Trước tiên chuẩn bị một ít nguyên liệu, đổ dầu vào nồi, trong tủ có khoảng 10 quả trứng gà, nghĩ đến trong nhà có hai đại nam nhân, đơn giản liền nấu hết.

Làm xong trứng chần nước sôi bỏ qua một bên, trước tiên dùng chén nhỏ cho thêm chút xì dầu, đường và muối vào tạo thành nước sốt đơn giản.

Dùng lượng dầu còn lại phi hành, gừng, tỏi và một ít ớt đến khi thơm, lúc này đổ nước sốt vào, thêm một chén nước lớn, cho trứng luộc và mì vào, đậy nắp nồi, chỉ chốc lát là đã nấu chín.

Giang Oản Oản rắc một nắm hành lá xắt nhỏ vào nồi, sau đó bưng bốn bát bắt đầu múc mì, nàng múc vào bát của hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì một chén mì lớn, lại gắp ba cái trứng chần nước sôi, bản thân và Tiểu Đoàn Tử thì dùng chén nhỏ hơn một chút, lại bỏ thêm hai cái trứng chần nước sôi vào.