Chương 29: May mà tay nghề vẽ của nàng vẫn chưa thụt lùi

Nhưng Tần Tĩnh Nghiễn lại chen vào nói: "Những gia cụ này của ca đều bán rất chạy, nhưng mà, giá lại bán quá rẻ, nên cũng không kiếm được bao nhiêu tiền!"

"Vậy tại sao không bán cho những người giàu có?"

Tần Tĩnh Trì bất lực nói: "Những thứ này của ta chỉ những người bình thường mới thấy tốt, đại hộ nhân gia sẽ không coi trọng, hơn nữa họ đều mời người đến tận nhà làm, những người thợ mộc bình thường không có cơ hội."

Nàng gật đầu như có điều suy nghĩ: "Thì ra là vậy!"

Tần Tĩnh Trì làm không tệ nhưng đối với những người giàu có thì lại có vẻ hơi bình thường, toàn là kiểu dáng vuông vức, may mà tay nghề chạm khắc rất tốt, nên đối với người bình thường mà nói thì rất tuyệt!

Nghĩ một lúc, nàng nói với Tần Tĩnh Nghiễn: "A đệ, đệ có bút nghiên và giấy không?"

Thấy Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu, nàng vội vàng nói: "Vậy đệ đi lấy cho ta đi, ta có việc dùng!"

Tuy Tần Tĩnh Nghiễn nghi hoặc nhưng vẫn không nói nhiều, chạy về nhà, một lúc sau đã mang đồ trở lại.

Giang Oản Oản cầm bút nghiên đi thẳng đến phòng khách, nàng trải giấy lên bàn, bắt đầu vẽ, không lâu sau đã thấy một chiếc bàn trà vô cùng tinh xảo hiện ra trên giấy.

Mặt bàn trà hình bầu dục, dưới mặt bàn thiết kế một ngăn, giữa ngăn và mặt bàn là một vài ngăn kéo tinh xảo, không gian bên dưới ngăn có thể dùng để đặt những chiếc ghế đi kèm với bàn trà, khi dùng thì kéo ra, khi không dùng thì liền thành một thể với bàn trà.

Mặt bàn trà lại thiết kế ra một vài mặt phẳng xếp chồng lên nhau, có thể dùng để đặt sách vở và bút nghiên, trên mặt phẳng thấp hơn thiết kế một con chim thiên đường sống động như thật làm giá để bút, đây chính là nét chấm phá!

Vẽ xong phần chủ thể, Giang Oản Oản lại vẽ thêm kiểu dáng cụ thể của ghế và ngăn kéo ở bên cạnh, trên mỗi ngăn kéo đều thiết kế một khoá cài hình chim thiên đường có hình dạng khác nhau.

Chiều cao của ghế thiết kế không quá cao, ở chỗ tựa lưng cũng vẽ chim thiên đường.

Vẽ đến đây, bộ bàn ghế lấy chim thiên đường xinh đẹp làm chủ đề đã hoàn thành! Giang Oản Oản vô cùng hài lòng, may mà tay nghề vẽ của nàng vẫn chưa thụt lùi.

Nhưng nàng chỉ vẽ được mặt phẳng của bộ bàn ghế, còn cụ thể hơn thì nàng cũng không hiểu lắm, những chi tiết khác đành phải để Tần Tĩnh Trì chuyên nghiệp động não.

Giang Oản Oản buông bút trong tay xuống, chờ mực khô hoàn toàn, cầm bản vẽ đi tìm Tần Tĩnh Trì: "Ngươi xem thử ngươi có thể làm được án thư như thế này không?"

Tần Tĩnh Trì nghi ngờ nhận lấy bản vẽ trong tay nàng, lúc nhìn thấy bản vẽ kia thì ngơ ra, một câu cũng không nói nên lời.

Tần Tĩnh Nghiễn thấy bộ dạng chết lặng của ca mình, cậu buông ghế dựa trong tay ra đi tới, cậu vừa nhìn thoáng qua đã khϊếp sợ há to miệng, lắp ba lắp bắp nói: "Này… Này… Này cũng quá tinh xảo rồi!"

Họ biết những cái bàn mà nhà giàu người ta sử dụng đều có hình dáng rất đều đặn, hình vẽ điêu khắc cũng đều giống nhau, chủ yếu hơn nhau ở chỗ người ta biết mua nước sơn đánh bóng một lần những cái bàn đó.

Tay nghề của Tần Tĩnh Trì kỳ thật đã rất tốt rồi, nhưng hắn cũng chỉ điêu khắc được một ít hình vẽ hoa văn đơn giản thôi, cũng không dám bỏ nhiều tiền đi mua nước sơn sang quý đánh bóng lên phía trên, bằng không đến lúc đó kẻ có tiền thì chướng mắt, người không có tiền lại mua không nổi, cuối cùng toàn bộ đều thiệt ở trong tay mình còn không phải mất hết sao!

Nhưng bức tranh vẽ án thư này của Giang Oản Oản lại vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, lúc trước thời điểm Tần Tĩnh Trì đi học với sư phụ cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều những án thư quý giá, nhưng nếu đem đi so với án thư trong bản vẽ liền hoàn toàn không lên được mặt bàn.

Những án thư bình thường cũng đã lên tới mấy trăm văn, nếu quý giá hơn còn có thể bán với giá mấy chục lượng bạc.