Thời gian như mây trôi, Trần Hạo, Tiểu Vũ cùng Đường Tam ba người tới Nặc Đinh học viện thấm thoát đã có hơn một năm thời gian.Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, thời gian của một học kỳ chính là một năm, trong cả quá trình, đệ tử không được phép về nhà, nhưng thân nhân lại có thể tới thăm. Trần Hạo đến thế giới này một mình, Tiểu Vũ là mười vạn năm hồn thú hoá hình, thân nhân cũng là hồn thú nên cả hai đều không có thân nhân đến thăm, chỉ có Đường Tam là còn có ba ba, nhưng tiếc là cả một học kỳ, cũng không thấy được bóng dáng của Đường Hạo đến thăm.
Sáng sớm, có ba tiểu thân ảnh hai nam một nữ đang rời khỏi Nặc Đinh thành hướng Thánh Hồn thôn mà đi. Ba thân ảnh này chính là Thạch Hạo, Đường Tam cùng Tiểu Vũ ba người, trên tay Tiểu Vũ còn đang ôm lấy một vật nhỏ có hình dạng một chú cáo con với bộ lông màu trắng như tuyết, hai đôi chân màu xanh nhạt, đôi mắt xanh, đôi tai nhọn lớn với màu xanh đậm ở phía trong, đằng sau mọc sáu cái đuôi trắng cong lại ở đỉnh, trên đầu còn có một mái tóc với những lọn tóc màu trắng nhìn vô cùng đáng yêu. Đây chính là Pokemon Rokon Alolan được Thạch Hạo ấp ra do rút thưởng trúng, nó cũng được Tiểu Vũ đặt cho cái tên Tiểu Băng.
Ra khỏi thành một đoạn khá xa, Tiểu Vũ ôm lấy Tiểu Băng trong lòng, hết nhìn đông nhìn tây rồi lại hướng đang đi phía trước Đường Tam hỏi:"Còn có xa lắm không a?."
"Cũng nhanh tới. Thấy ngọn núi bên kia không? Thánh Hồn thôn của ta ngay chân núi." Sắp về đến nhà, trong tâm tình của Đường Tam không khỏi có chút hưng phấn, nếu không phải Nặc Đinh học viện quy định buổi tối phải trở lại học viện để ở, mỗi ngày đều có sư phụ kiểm tra phòng, nói không chừng Đường Tam đã sớm về nhà thăm cha mình rồi.
Nghe xong Đường Tam lời nói, Tiểu Vũ có chút bất mãn nhìn bên cạnh Thạch Hạo, lay lay hắn cánh tay, nói: "Lão đại, huynh nhiều tiền như vậy, vì cái gì không thuê một chiếc xe để đi?." "Ta chủ yếu là rèn luyện thể lực, dẫu sao là hồn sư thì cần phải rèn luyện không chỉ là hồn lực mà cần phải rèn luyện thể lực để tăng sức mạnh của bản thân chứ" Thạch Hạo cười nói.
"Thánh Hồn thôn cách Nặc Đinh thành cũng không xa, ngươi chịu khó cùng chúng ta đi bộ một đoạn." Đường Tam nghe nàng cằn nhằn cũng là quay lại mỉm cười nói.
Tiểu Vũ bĩu môi không để ý tiếp tục cùng Tiểu Băng vừa đi vừa chơi đùa.
Rất nhanh, ba người một thú đã đi vào Thánh Hồn thôn, nhìn có chút nôn nóng Đường Tam, Thạch Hạo không khỏi thở dài, hiện tại có về cũng không có gặp được Đường Hạo a, nghĩ là vậy nhưng hắn cũng không có nói ra.
Nhà của Đường Tam ở đầu thôn nên khi vừa nhìn thấy, Đường Tam bất giác có chút kích động đối với Thạch Hạo cùng Tiểu Vũ nói một tiếng liền bước nhanh chân chạy tới.
Thạch Hạo bất đắc dĩ lắc đầu cũng là tăng nhanh cước bộ, Tiểu Vũ một bên còn chưa từng thấy qua tâm tình như vậy ở Đường Tam, có chút tò mò, tại trong ấn tượng của nàng, Đường Tam là một bằng hữu ôn hòa, bình thường nói không nhiều lắm, nhưng trên cảm giác luôn bận rộn, luôn có chuyện gì đó để làm. Chỉ có tại trong lúc cùng hắn luận bàn, mới có thể thấy sự nghiêm chỉnh trên mặt hắn. Mà sợ là bại bởi mình, cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng phẫn nộ hoặc là kích động của hắn.
"Ba ba, con đã về." Đường Tam hưng phấn hô to một tiếng, bước nhanh hướng bên trong đi đến.
Thạch Hạo liền cùng Tiểu Vũ đi vào, hết thảy tựa hồ đều không có đổi, trong tiệm rèn vẫn loạn như vậy, thậm chí so với trước khi hắn đi càng loạn hơn, mọi thứ bừa bãi phóng đầy trên đất, rách nát, cũ kỹ hiển nhiên là từ khi Thạch Hạo cùng Đường Tam rời đi thì trong nhà không còn ai quét dọn.
"Nga, Tiểu Tam, Tiểu Hạo, các ngươi trở lại." Thanh âm ôn hòa vang lên. Từ gian trong đi ra một người.
Thấy hắn, Đường Tam không khỏi sửng sốt một chút: "Tiệp Khắc gia gia, ngài cũng tại a, ba ba con đâu?"
Từ bên trong đi tới đúng là lão Tiệp Khắc thôn trưởng của Thánh Hồn thôn, trên mặt mang theo một tia cười khổ, đưa tờ giấy trong tay cho Đường Tam, nói: "Ngươi xem đi, đây là ba ba ngươi lưu lại. Buổi sáng ta đến tìm hắn, vốn là muốn để hắn cùng ta cùng đi đón các ngươi, không nghĩ tới các ngươi nhưng là đã trở về."
Nhanh chóng tiếp nhận tờ giấy lão Tiệp Khắc đưa tới, cúi đầu nhìn xuống.
Sau một lát, Thạch Hạo mấy người chỉ thấy Đường Tam đột nhiên ngây ra, biểu tình trở nên có chút mất mác.
Thạch Hạo lên tiếng hỏi: "Tiểu Tam, Đường Hạo thúc thúc có nói gì sao?."
Đường Tam lắc đầu, đưa tờ giấy cho hắn.
Tiếp nhận tờ giấy, Thạch Hạo đọc qua một lượt, phải nói chữ xấu như gà bới nhìn khá là khó đọc nhưng lại khó che được vẻ mạnh mẽ và khí chất hào phóng. Đọc qua một lần Trần Hạo cũng là lắc đầu.
Lão Tiệp Khắc nhìn bộ dáng thất thần của Đường Tam, cười khổ nói: "Tên Đường Hạo này đi một chút điểm báo hiệu đều không có, hôm trước ta còn tới để cho hắn làm công cụ, hắn này vừa đi, sau này chúng ta còn muốn phải tìm một gã thợ rèn mới được. Người này, thật sự là quá không có trách nhiệm rồi."
Đường Tam chậm rãi phục hồi lại tinh thần: "Tiệp Khắc gia gia, người là nói, ba ba con vừa mới đi trong khoảng hai ngày này?"
Lão Tiệp Khắc gật gật đầu: "Hẳn là trong hai ngày này mới đi. Tiểu Tam, đừng buồn bã, vì một người ba ba như vậy không đáng giá có được. Cùng gia gia đi thôi, đi tới nhà của ta."
Đường Tam yên lặng lắc lắc đầu.
"Cám ơn ngài, Tiệp Khắc gia gia, cả nhà loạn như vậy, con sẽ không mời ngài lưu lại nữa. Con còn muốn thu thập một chút."
Lão Tiệp Khắc sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới Đường Tam nho nhỏ này cũng hạ lệnh trục khách, thở dài một tiếng, nói: "Được rồi. Bất quá, ngươi có cái gì cần cứ tới tìm ta." Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người hướng ra phía ngoài mà đi, lúc đi ngang qua còn dặn dò Thạch Hạo một chút rồi mới trở về.
Lão Tiệp Khắc đi, bên trong tiệm rèn chỉ còn lại có ba người Đường Tam, Trần Hạo và Tiểu Vũ.
Thạch Hạo đưa lại tờ giấy nhàn nhạt nói: "Ngươi cũng đừng cảm thấy mất mác, chắc hẳn ngươi cũng hiểu được trong đó ý tứ, Đường Hạo thúc thúc chỉ đi làm việc hắn cần phải làm, thực lực của ngươi còn rất yếu, hắn không muốn gặp ngươi bởi vì hắn muốn để cho ngươi tiếp tục phác triển, phải mạnh mẽ hơn nữa."
"Không có Đường Hạo thúc thúc còn không phải có ta sao?" Thạch Hạo cười hắc hắc nói.
"Cả chúng ta nữa a, phải không Tiểu Băng." Tiểu Vũ một bên không ai chú ý có chút bất mãn nói.
Kon~ Kon~
Tiểu Băng cũng là kêu lên hai tiếng hưởng ứng.
Lúc này Đường Tam mới ngẩn ra, đúng vậy a, ba ba cũng không có nói là sẽ không gặp lại được, hiện tại ta còn có Hạo ca cùng Tiểu Vũ hai người a. Đường Tam bỏ xuống trong lòng tảng đá liền đối với Trần Hạo hai người đầy cảm động.
Bị Đường Tam như thế chăm chú nhìn, Thạch Hạo đều có một loại không thoải mái lắm. Nhìn hắn trừng một cái: "Đừng nhìn ta như vậy a, ta còn không có như ngươi đam mê MỸ NAM."
Tiểu Vũ nghe xong liền Phốc một tiếng, cười.
"...." Đường Tam
Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện.
Đại sư đang ở trong phòng mình xem sách, Tiểu Tam đã về nhà, trong lòng hắn trống rỗng. Ở cùng một năm thời gian, mặc dù ngoài miệng hắn không nói, nhưng cảm tình trong lòng đối với đệ tử này lại đang không ngừng sâu thêm.
Thẳng đến sáng nay trong khi Đường Tam đi, hắn còn do dự có muốn hay không tới thăm nhà hắn. Cuối cùng Đại sư vẫn còn phủ quyết ý nghĩ của mình. Nguyên nhân có rất nhiều, thậm chí ngay cả chính hắn cũng nói không rõ ràng lắm.
"Phanh, phanh, phanh" lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Đại sư cau mày, bình thường ngoại trừ Đường Tam, căn bản sẽ không có người tới nơi này của hắn.
"Mời vào." Đại sư đặt quyển sách trong tay xuống, nhàn nhạt nói.
Cửa mở, một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài đi đến. Hắn mặc một thân đơn giản màu xám trường bào, mái tóc đen rối loạn phi tán tại trên vai, trên khuôn mặt già nua có khắc đầy tang thương, một đôi mắt hồn trọc tựa hồ đã tới những năm tháng cuối cùng của cuộc sống, cùng ngoại mạo mới khoảng năm mươi tuổi của hắn có chút không tương xứng.
"Chào ngài, Đại sư." Thanh âm của người đến trầm thấp mà có chút khàn khàn.
Không biết tại sao, khi người này trong khi vừa bước vào cửa, toàn thân Đại sư đều hạ ý thức khẩn trương lên, ngay cả hồn lực cũng không tự giác được trải rộng toàn thân.
"Ngươi là?" Chậm rãi đứng lên, trong mắt Đại sư toát ra vài phần nghi hoặc.
Người áo xám nhàn nhạt nói: "Nói ra, chúng ta hẳn là có hai mươi năm không gặp rồi. Với bộ dáng đồϊ ҍạϊ của ta hiện nay, cũng khó trách ngươi không nhận ra ta. Ta gọi là Đường Hạo."
"Đường Hạo?" Vẻ mặt luôn luôn cứng ngắc không dao động của Đại sư chợt đại biến, đồng tử ở hai mắt cơ hồ là trong nháy mắt tập trung, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt này, hai tay chộp vào bàn làm việc, ngón tay đã biến thành màu trắng xanh: "Ngươi, ngươi là Hạo ……"
Đường Hạo phất phất tay, ngăn cản Đại sư, lạnh lùng nói: " Xưng hào của quá khứ không cần nhắc lại nữa. Năm đó, chúng ta cũng tính có duyên gặp mặt vài lần, người khác có lẽ sẽ nghĩ ngươi chỉ là người điên, nhưng ta lại biết, ngươi là một người chấp nhất."
Tâm tình của Đại sư dần dần tỉnh táo lại, vẻ mặt cứng ngắc bỗng thoáng nhúc nhích: "Xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên chính là cha của Tiểu Tam. Hắn đã về nhà rồi, tại sao ngươi còn ở chỗ này?"
Đường Hạo gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đúng là bởi vì hắn về nhà rồi, ta mới có thể ở chỗ này. Ta biết, ngươi thu hắn làm đồ đệ.Làm cha, ta nên sớm tới gặp ngươi. Ta phải đi rồi, duy nhất lo lắng cũng chỉ có hắn, cho nên, ta hy vọng mang Tiểu Tam phó thác cho ngươi."
"Ngươi phải đi? Đi đâu? Hắn chính là nhi tử của ngươi." Đại sư gắt gao nhìn Đường Hạo, ánh mắt trở nên sắc bén.
Bộ dáng của Đường Hạo vẫn một bộ lạnh lùng như trước: "Hắn cũng là đồ đệ của ngươi. Ta phải đi, có rất nhiều sự việc phải đi làm. Hắn đi theo ta sẽ không có được vui vẻ. Ta không có yêu cầu gì khác, cuộc đời của hắn, do hắn tự mình lựa chọn. Mười năm, ta đã rời đi thế giới này mười năm, bây giờ hắn đã lớn lên, có một số việc, ta cần phải đi làm."
Đại sư hít một hơi sâu: "Ta không biết trên người ngươi đã phát sinh cái gì, nhưng là, ta nhìn ra được, Tiểu Tam đối với ngươi thập phần quyến luyến, ngươi không biết là cứ như vậy rời đi, đối với hắn mà nói là quá tàn nhẫn sao?"
Đường Hạo nhàn nhạt nói: "Hắn tự mình quyết định đi một con đường không tầm thường, cùng ở một chỗ với ta mới là tàn nhẫn với hắn. Được rồi, những gì muốn nói ta đã nói xong, bất luận lúc nào, xin nhớ kỹ, hắn là nhi tử của ta."
Nói xong những lời này, Đường Hạo vung tay lên, "đương", một khối lệnh bài đen nhánh rơi lên trên bàn ở trước mặt Đại sư, lệnh bài cư nhiên cùng khối mà lúc trước Đại sư mang theo Đường Tam tiến vào liệp hồn sâm lâm thì xuất ra giống nhau, chỉ bất quá, đồ án trên khối lệnh bài này cũng là đầy đủ sáu ……