Chương 18: Đòi công đạo cho công độc sinh

Sau khi về đến học viện, cả 2 nhanh chóng vào phòng Đại sư chủ yếu là lấy tài liệu để mà học tập. Từ phòng Đại sư ra, hai người liền nghe thấy tiếng "keng keng" báo hiệu kết thúc buổi học, thời gian đi học của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện cũng không dài, giữa trưa sau khi hết buổi học thì còn có thời gian nghỉ ngơi nửa canh giờ căn tin mới phục vụ bữa trưa.

Vừa lúc hết giờ, Đường Tam cùng Thạch Hạo quyết định trước về túc xá.

Nhưng là, khi bọn hắn trở lại túc xá, lại kinh ngạc phát hiện, cả túc xá trống rỗng, một bóng người cũng không có.

Thạch Hạo trong lòng thâm nghĩ "dường như quên mất chuyện gì". Hắn liền chạy ra khỏi ký túc xá, Đường Tam thấy lạ cũng chạy theo.

Mới ra khỏi ký túc xá, hắn cùng Đường Tam bên tai liền truyền tới hai tên học viên tiếng nghị luận.

"Công độc sinh này thật sự là không biết tự lượng sức mình, cư nhiên muốn đi gặp Tiêu lão đại sáu niên cấp để khiêu chiến. Phỏng chừng trong khi đi học ngày mai khó thấy thân ảnh của công độc sinh rồi."

"Cũng không có thể nói như vậy, công độc sinh giám khiêu chiến Tiểu phách vương của học viện chúng ta cũng có chút dựa vào, nghe nói, một đệ tử công độc sinh mới tới một niên cấp rất lợi hại. Tất cả công độc sinh đều gọi nàng là Tiểu Vũ tỷ. Sự việc lần này hình như chính là nàng chủ động khơi ra. Lần này đánh cược của bọn họ cũng rất tuyệt, nếu Tiêu lão đại thắng, sau này tất cả công độc sinh đều là sủng vật của hắn, nếu bên công độc sinh thắng, sau này Tiểu Vũ tỷ đó sẽ là Tiểu Vũ tỷ của toàn học viện chúng ta."

"Những công độc sinh này tuyệt đối là muốn chết, một tiểu nha đầu một niên cấp dù có lợi hại đi nữa thì có thể lợi hại tới như thế nào. Tiêu lão đại là một trong vài người của học viện chúng ta sáu niên cấp đệ tử đạt tới cảnh giới Hồn sư. Xem ra, sau này Tiêu lão đại lại muốn thêm một đám người hầu rồi. "

Nghe hai người cao niên cấp đệ tử đối thoại, Thạch Hạo liền nhớ ra, sắc mặt trầm xuống.

Dám đυ.ng đến tiểu đệ của ta! Muốn chết

Đường Tam thấy hắn sắc mặt, trong lòng ám đạo "lần này người tên Tiêu lão đại hẳn phải thảm".

Đường Tam liền tiến lên hỏi thăm vị trí của bọn họ.

Có được tin tức chuẩn xác, Thạch Hạo cùng Đường Tam nhanh chóng chạy đi, hướng núi phía sau học viện mà chạy.

Cái gọi là núi phía sau của học viện cũng không tại trong Nặc Đinh học viện, mà là một tòa núi nhỏ phía bên ngoài cửa sau của học viện.

Trong rừng cây yên tĩnh, nhưng cũng không phải đại biểu bình tĩnh, ngược lại hào khí có vài phần kiếm bạt nỗ trương.

Ngoại trừ Thạch Hạo cùng Đường Tam ra thì tất cả công độc sinh đều đứng ở sau lưng Tiểu Vũ, phía đối diện bọn họ, là đội ngũ do tổng cộng hơn hai mươi cao niên cấp đệ tử tạo thành.

Người cầm đầu, thân mặc giáo phục của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, thân hình cao lớn, mặc dù vẻ mặt vẫn ngây thơ, nhưng đã có điểm bộ dáng của người lớn. Nhìn qua, hắn ít nhất phải cao hơn so với Tiểu Vũ nửa thân, trông cũng tính là anh tuấn. Chỉ là vẻ kinh miệt và coi thường ở trên mặt đã phá hủy sự hài hòa.

"Tiểu nha đầu, bây giờ ngươi hối hận còn kịp. Đương nhiên, ta cũng không ngại thêm một con thỏ làm sủng vật. Võ hồn của ngươi là thỏ, không sai chứ?"

"Muốn bắt ta muội muội làm sủng vật, ngươi là đang tìm chết."

Đột nhiên âm thanh vang lên làm mọi người sững sờ.

"Hạo ca, còn có Tam ca, bọn họ đã trở về." Một tên công độc sinh nhìn thấy người đến lập tức liền kêu lên.

"Hạo ca, Tam ca." Công độc sinh mừng rỡ, đồng thanh nói.

Người tới chính là Thạch Hạo, Đường Tam hai người, vốn dĩ bọn hắn định yên lặng đi đến, nhưng khi nghe được tên kia nói muốn Tiểu Vũ làm sủng vật thì Thạch Hạo không nhịn được lên tiếng.

Tiểu Vũ thấy hắn, lập tức vui mừng, nói:"Lão đại, ngươi đã trở lại..."

"Ừm" Thạch Hạo gật đầu đi tới, Tiểu Vũ xấu hổ, liền nhìn đến Đường Tam: "Tiểu Tam, ngươi cũng đã trở lại."

Đường Tam xạm mặt lại, không vui, nói: "Ngươi bây giờ mới chú ý tới ta.."

Ách!!

Tiểu Vũ nghe Đường Tam nói là càng thêm xấu hổ không thôi.

Nhất thời làm mọi người một trận cười to.

"Mấy người các ngươi cười đủ chưa?" Lúc này tiếng Tiêu lão đại vang lên.

"Tí thì quên mất ngươi." Thạch Hạo hướng Tiêu lão đại nhìn lại.

"Tiểu tử, ngươi cũng thật kiêu ngạo, ngươi có biết Tiêu lão đại ta là ai sao?" Tiêu lão đại một mặt kiêu ngạo, nhìn Thạch Hạo nói.

"Có vẻ ngươi thích nói nhiều nhỉ?" Thạch Hạo một tay ngoáy ngoáy lỗ tai, tay còn lại hướng hắn ngoắc tới, nói: "Các ngươi cùng lên hay vẫn là ta tự đến."

Tiêu lão đại một đám người xạm mặt lại, tiểu tử này lại như thế ngông cuồng. Bất quá cũng không đợi bọn hắn lựa chọn, Thạch Hạo chớp mắt đã biến mất tại chỗ. Tiêu lão đại đám người biến sắc, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã bị vô tận nắm đấm bay tới. Nhất thời, tiếng rên la liên tục vang lên.

Hơn 10p sau, Tiêu lão đại đám người đều biến thành đầu heo, nằm la liệt trên nên đất.

Nhìn đang cật lực bò dậy Tiêu lão đại đám người, chúng công độc sinh trong lòng đều là một trận sảng khoái, ánh mắt đầy sùng bái nhìn Thạch Hạo. Bao nhiêu lâu bị ức hϊếp, có mấy học viên hạnh phúc đến phát khóc lệnh đến Trần Hạo, Đường Tam, Tiểu Vũ ba người nổi cả da gà. Vương Thánh cũng là có chút thẹn thùng, gãi gãi đầu "thật mất mặt a".

Nhìn đã đứng lên được Tiêu Lão đại, Trần Hạo nhàn nhạt hỏi; "Ngươi tên là gì? Giới thiệu một chút?"

"L-Lão đại...Ta tên là Tiêu Trần Vũ, sáu niên cấp đệ tử, vũ hồn, Lang. Mười một bậc một hoàn Chiến hồn sư..." Tiêu Trần Vũ bị hỏi làm cho giật mình, vội vàng khai báo ra hết, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn.

"Các ngươi cũng đừng gọi ta là Lão đại, hiện tại thất xá Lão đại là nàng.." Trần Hạo cười nhẹ, chỉ một bên Tiểu Vũ nói.

Nghe vậy, Tiêu Trần Vũ đám người hơi do dự.

Ánh mắt Tiểu Vũ chuyển hướng Tiêu Trần Vũ cái kia có chút không phục, Tiểu Vũ nói:"Như thế nào? Các ngươi còn không phục? Được rồi, ta tự giới thiệu một chút. Ta gọi là Tiểu Vũ, nhất niên cấp công độc sinh, vũ hồn, thỏ, mười hai cấp một hoàn Chiến hồn sư."

Đừng nói Tiêu Trần Vũ, ngay cả Đường Tam chưa đi cũng lấy làm kinh hãi, hắn cũng là bây giờ mới biết Tiễu Vũ đồng dạng cũng là Hồn sư, hơn nữa so với mình còn cao hơn một bậc, nhưng tuổi của nàng và mình không sai biệt lắm, chẳng lẽ nói, nàng cũng là Tiên thiên mãn hồn lực?

Trên người Tiểu Vũ bắt đầu phát ra quang mang màu đỏ, dưới sự bao phủ của hồng quang nhàn nhạt, hai con mắt nàng bắt đầu biến thành màu đỏ, lỗ tai chậm rãi biến dài ra mang theo bạch mao hai bên đầu mọc ra. Vóc người tựa hồ cao lên một chút. Khí tức hồn lực nhu hòa vòng quanh thân thể nàng ba động. Hồn hoàn dưới chân dâng lên cũng giống như Đường Tam, cùng là màu vàng bách niên hồn hoàn.

Tiêu Trần Vũ dùng sức vỗ vào đầu mình một cái: "Tiểu Vũ tỷ, ta phục rồi. Sau này tỷ chính là đại tỷ cùa Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện chúng ta. Tất cả lại đây, ra mắt Tiểu Vũ tỷ."

.....

Sau khi giải quyết xong chuyện Lão đại của học viện, Thạch Hạo cùng Tiểu Vũ và Đường Tam đi ăn trưa, rồi Thạch Hạo và Đường Tam đi đến Võ hồn điện.

Tiểu Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng tò mò nhìn Đường Tam và Thạch Hạo, nói: " Kết quả các ngươi đi võ hồn điện kiểm tra thế nào?"

Đường Tam nói: "Đã xong. Chúng ta bây giờ đã là Hồn sư rồi."

Trong mắt các công độc sinh xung quanh đều toát ra quang mang hâm mộ, đối với hắn lên tiếng chúc mừng, đương trở thành Hồn sư chính là mục tiêu lâu nay của của bọn họ a.

Tiểu Vũ tò mò hỏi: "Trở thành Hồn sư có cái gì tốt? Không phải chỉ là để có cái hư danh sao."

Đường Tam cười, nói: "Chỗ tốt vẫn còn có một chút, ít nhất sau này ăn cơm có thể ăn ngon một chút. Trợ cấp mỗi tháng của Hồn sư là một kim hồn tệ." Thạch Hạo gật đầu liền nói "ta thì chả cần mấy đồng bạc lẻ này làm gì chỉ là cũng phải kiểm tra để sau này cũng dễ dàng làm thủ tục tốt nghiệp hơn mà thôi"

"Một kim hồn tệ? Nhiều như vậy?" Tiểu Vũ bây giờ cũng hiểu rõ tầm quan trọng của kim tệ, mặc dù Tiêu Trần Vũ đã nói, sau này tiền cơm của công độc sinh đều tính cho hắn, nhưng trong tay mình có tiền tổng so với người khác thì tốt hơn.

Vừa nói vậy, Tiểu Vũ từ trên giường nhảy xuống, vội vàng hướng ra phía ngoài chạy.

"Tiểu Vũ, ngươi đi làm gì?"

"Ta cũng đi đăng kí Hồn sư a, một kim hồn tệ, có thể mua nhiều thức ăn ăn ngon a."

Thạch Hạo lúc này nhìn về Đường Tam cả 2 lắc đầu chịu thua mỉm cười trước sự ngây ngô của Tiểu Vũ.