Chương 6

Ngay sau đó, Mục Uẩn Thanh chạy thẳng vào lều, sắc mặt tái nhợt, đưa tay ra túm lấy áo con nhóc nhà mình, rồi định lẻn ra lối sau lều để chạy. Cái tay nhỏ vỗ vỗ lên tay ông, giọng non nớt nhưng bình tĩnh- Lão Mục, chúng ta không chạy kịp đâu. Nhưng mà...

Cô đưa tay, chỉ các chướng ngại vật chắn bọc quanh lều: Sáng hôm qua con đã đổ khá nhiều bình khử trùng, thùng sơn,... xung quanh đây, thêm đám núi rác này nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn ông: Tinh thú có khứu giác rất nhạy bén, tốc độ lại nhanh, nếu chúng ta chạy khỏi đây, có lẽ còn bị truy đuổi nhiều hơn. Thà ôm hi vọng may mắn ở đây.

Mục Uẩn Thanh biết cô nói đúng, nhưng cơ thể già nua vẫn run lên. Ông thả cô xuống đất, sau đó nghĩ tới điều gì, lại đẩy cô tới gần cái giường lụp xụp. Giọng ông khàn khàn: Chui xuống dưới, nếu thấy ta gọi thì mới được ra

Tử nhìn ông vài giây, cô gật đầu, cơ thể nhỏ dễ dàng chui xuống dưới gầm giường.

Mục Uẩn Thanh sắc mặt tối tăm, ông đi xuống gần thùng dầu gần đó, bôi một phần lên quần áo. Mùi dầu hắc nồng nặc cực kì khó chịu. Ông run run nhắm mắt thầm cầu nguyện.

Tinh thú rắn cạp nong ba đầu cao hơn 3m, hình thể khổng lồ, nó trườn đi rất nhanh, đuổi theo một bầy tinh thú nhỏ. Thỉnh thoảng, một trong ba cái đầu sẽ cúi xuống thấp, há miệng nuốt chửng một con tinh thú nhỏ chạy chậm.

Tiếng soạt soạt càng gần, cơ thể ông cụ càng căng chặt, hô hấp cũng nhẹ đi.Con rắn trườn qua núi rác cạnh lều, Mục Uẩn Thanh có thể thấy lớp vảy đen bóng trên thân nó, ba cái đầu lắc lư theo chuyển động, con mắt đỏ tươi liếc ngang dọc.

Nó bất chợt khựng lại một chút, trong con mắt đỏ tươi lộ ra chút mờ mịt, nhưng để ý thấy con mồi đang chạy xa, nó lại tiếp tục đuổi theo.

Một lúc lâu sau, Mục Uẩn Thanh thở phào, ông lấy nửa cái kính viễn vọng ra nhìn, không thấy bóng dáng con tinh thú đó đâu nữa. Ông xoay người đi vào lều, nghĩ miên man tại sao đội tuần tra hôm nay lại đến muộn hơn vài giờ như vậy.

Ông đi tới gần giường, định mở miệng gọi con nhóc nhà ông chui ra. Nhưng lời đến bên miệng lại như kẹt trong cổ họng, thân thể run lên, đầu cứng ngắc nhìn sang bên trái.

Qua lỗ thủng trên đỉnh lều, một con mắt đỏ lòm với đồng tử dựng đứng nhìn chằm chằm vào ông.

Không để con mồi kịp phản ứng, rắn cạp nong ba đầu hơi co cái đầu ở giữa lại, miệng rắn há rộng, định táp thẳng nuốt gọn lều.

Mục Uẩn Thanh nghiến răng, ông chạy nhanh tới giường: Ra, nhanh...

Không chờ ông nói xong, cái đầu rắn khổng lồ lao thẳng tới bị một cái chân kim loại đạp bay ra xa.

Mục Uẩn Thanh chỉ nghĩ đó là quân tuần tra Liên Bang, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, nhưng gọi hai ba tiếng không thấy đứa nhỏ kia chui ra, ông cúi xuống nhìn, phát hiện gầm giường trống không. Ông run lên, dự cảm không lành, chạy ra ngoài. Trước lều là một chiếc cơ giáp cũ gỉ sét, trang bị trên thân rất kì lạ, hoàn toàn không phải cơ giáp của đội tuần tra Liên Bang.