Chương 6: Nghi ngờ bị mưu hại

Chương 6: Nghi ngờ bị mưu hại

Đương nhiên tiền thân cỗ thân thể này không thể nào chấp nhận được chuyện phi lý này rồi. tuy có câu nói chết cha còn chú, thiếu vυ" bú dì. Nhưng đám thân thích của nhà nàng không khác gì một lũ lang sói, bọn chúng hận không thể lao vào cắn xé toàn bộ gia sản của cha mẹ nàng để lại chứ nói gì tìm đến cho nàng một mối lương duyên tốt.

Bằng việc nàng kịch liệt phản đối, hơn nữa gia đình nàng ngay từ sớm đã phân ra với Trần gia, cho nên xét về luật pháp bọn họ không thể ép gả, ép cưới nàng được. Thế nhưng sính lễ của Hứa gia bọn họ đã lấy hết, thậm chí còn tiêu xài hết cho nên khi nàng kịch liệt phản đối, đám người Trần gia lại nhao nhao lên tìm mọi cách để thuyết phục nàng đồng ý cái hôn sự kia.

Chuyện tiếp tục kéo dài đến ba ngày trước, trong lúc nàng đang núi thu hoạch hồng, thì bất ngờ đầu nàng bị ai đó đánh một phát như trời giáng, khiến cỗ thân thể này hôn mê bất tỉnh, thậm chí một mệnh ô hô. Cũng vì chuyện này nàng mới có thể xuyên qua cũng như dung hợp lấy cỗ thân thể này.

Sau khi dung hợp ký ức, cũng như xâu chuỗi toàn bộ sự việc lại với nhau, nàng có thể một lần nữa khẳng định rằng việc nàng bị đánh lúc trên núi chính là do người Trần gia làm, vì bọn chúng muốn mưu đồ chiếm đoạt lấy gia sản của cha mẹ cỗ thân thể này cho nên đã không tiếc đến việc gϊếŧ nàng để chiếm đoạt gia sản.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì lúc này ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa của tam muội

“ Cạch!”

“ Đại tỷ! mau dậy ăn cháo!” Nhị đệ cùng tam muội của nàng chậm rãi bước vào phòng, trên tay còn cầm một bát cháo rất lớn, trừ bên trên bát cháo truyền ra từng đợt hương khí.

“ Tỷ! mau ăn cho nóng! Trong này đệ còn vào một cái trứng gà! Tỷ mau ăn đi đi! Tỷ phải nhanh khỏi bệnh mới được!” Nhị đệ nàng nhỏ giọng nói.

Tuy lúc này nàng khá là đói, thế nhưng khi nhìn vào bát cháo nóng hổi kia, nàng lại không có một chút muốn ăn nào cả. cháo không được nấu bằng gạo, mà dùng bột ngô để mà nấu, nhìn qua là một màu vàng chạch, lại có một chút gợn cám nổi lên trên mặt bát.

“ Tỷ! tỷ mau ăn cho chóng khỏe lại!” Tam muội nàng nhìn vào bát cháo với một đôi mắt khát vọng, thậm chí nàng còn nuốt nước bọt ừng ực.

“ Cái này nhiều quá! một mình tỷ không ăn hết! nhị đệ! Tam muội! hai người các ngươi cùng ăn với tỷ đi!” Nàng nhỏ giọng ngồi dậy đồng thời kéo tiểu muội lên giường.

“ Tỷ! không được! tỷ đang bệnh mà!” Tiểu nha đầu lắc đầu nói, nhưng ánh mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn vào bát cháo nóng hổi kia.

“ Ăn! Nhanh lên!” màng lúc này không nhịn được mà trợn mắt trừng hai đứa nhóc choai choai này.

Cứ như thế ba chị em chia nhau một bát cháo, tuy không quá nhiều, nhưng cũng đủ ấm bụng trong những ngày cuối thu lạnh giá.

Tuy cháo ngô rất là khó ăn, ăn vào có chút khô cổ, thế nhưng ở cái thời đại này việc đủ ăn đã là một cái vấn đề rất lớn. theo trí nhớ của nàng, ở Thanh Thủy trấn đã liên tiếp ba năm không có mưa, thời tiết khô hạn, ba năm liên tiếp thất thu, khiến cho lương thực lúc này giả cả tăng lên rất cao. Thậm chí lúc này ngay cả bột ngô cũng không có mà ăn chứ đừng nói đến gạo trắng.



Một đêm yên bình trôi qua.

Có lẽ vì giường quá cứng, cho nên nàng ngủ có chút không ngon, tuy đầu lúc này vẫn còn khá đau, nhưng nàng vẫn dậy sớm.

theo ký ức của cỗ thân thể này, thì căn nhà nhỏ này được xây dựng cũng được gần 20 năm. Tuy trong suốt 20 năm qua năm nào cũng được cha nàng gia cố cùng mở rộng thêm, thế nhưng nó vẫn là một căn nhà tồi tàn, cũ nát.

Tuy như thế nó vẫn còn có thể sử dụng rất tốt, thậm chí các gian nhà cùng phòng chức năng đều có đầy đủ. Ngoài hai gian nhà chính ra thì căn nhà này còn có nhà bếp, nhà kho cùng hố xí. Hơn nữa trong sân còn có một cây đào lớn. mỗi năm đều có thể kết quả không ít đào tươi ăn thanh mát vô cùng.