Một ngày mới lại đến, từ canh ba, bọn hạ nhân trong viện Trì Vân đã lục tục ngo ngoe bắt đầu làm việc. Nghe nói thân thể của Thái phu nhân đã khỏi nhiều rồi, còn có thể ra khỏi viện, bọn hạ nhân trong Bắc Viên đều mang vẻ mặt nhẹ nhõm, đến đi đường cũng đều thoải mái hơn, khác biệt hoàn toàn với những ngày hoảng sợ không thấy mặt trời trước đây.
Cố Khanh cầm một nhánh cây không biết là cây gì, thấm một loại thuốc cao xanh đậm xoa vào răng. Mấy ngày trước đây, nàng luôn nằm trên giường ăn uống, cũng không hề đánh răng, chỉ là dùng nước muối súc sơ qua. Bây giờ xuống giường rồi, nàng tỉ mỉ lau sạch răng, lại súc miệng, lau mặt, có chúng nha hoàn hầu hạ mặc vào mấy lớp quần áo trong ngoài, mới ngồi trước nơi nương tử chải tóc trước đây để chải tóc. Chờ chải đầu xong lại ăn xong điểm tâm, nàng muốn đến viện Kình Thương dạo.
Cũng may nàng xuyên không thành lão thái quân, nếu không đến cả quần áo nàng cũng không biết mặc!
"Thái phu nhân, hôm nay ngài muốn mặc áo khoác ngoài bằng lụa màu bạch nguyệt hay là màu tuyết thanh?"
Khánh Vân chịu trách nhiệm trông coi tủ quần áo của thái quân, hỏi một câu theo thường lệ. Lão thái thái trong phủ họ không giống với mấy lão thái thái khác, mặc quần áo rất tùy tiện, có đôi lần còn bị chê cười nữa. Về sau Phương thị bèn bảo Khánh Vân mỗi lần đều phối quần áo cho lão thái thái, sau đó để lão thái thái chọn. Thế này vừa tôn trọng suy nghĩ của lão thái thái, cũng sẽ không gây ra chuyện lúng túng như trên người xuất hiện bảy tám màu sắc.
Cái gì? Bạch nguyệt? Tuyết thanh?
Đó là màu gì?
Cố Khanh cảm nhận sâu sắc rằng bản thân mù lịch sử như mình đây rất phí sức để lăn lộn được ở thời cổ đại. Cho dù Khưu lão thái quân có để lại phần lớn ký ức cho nàng, nhưng nàng cũng không thể nào lập tức vượt qua được!
"Chiếc màu bạch nguyệt kia đi." Dưới tưởng tượng của Cố Khanh, màu bạch nguyệt có lẽ chính là loại màu vàng ánh trăng kia. Màu tuyết thanh có lẽ chính là màu lam? So với màu lam, nàng thích màu vàng nhạt hơn một chút.
Kết quả, Khánh Vân lại bưng đến một kiện quần áo màu xanh lam.
Cố Khanh nhìn chiếc áo khoác mỏng manh trên tay Khánh Vân, hơi nghi hoặc hỏi: "Đây chính là cái màu bạch nguyệt?"
Khánh Vân nhìn chiếc áo trên tay một chút, khẽ gật đầu. "Thái phu nhân, còn có hai chiếc màu xanh nhạt khác, chỉ là không phải bằng lụa, khoác ngoài váy e rằng có phần nặng nề."
"Vậy lấy cái này đi."
Chết tiệt thật! Sao màu bạch nguyệt lại là màu lam! Cô cứ việc nói thẳng màu lam nhạt là được, lại còn bạch nguyệt! Suýt chút nữa bản thân tôi đã trở thành đồ ngốc rồi có được không!
Người cổ đại cũng quá nhức trứng rồi.
Vậy cuối cùng màu tuyết thanh là màu gì nhỉ?
A, lần sau cứ yêu cầu chiếc áo màu tuyết thanh xem thử xem.