Chương 21

Có Chu Diệu ở bên cạnh giúp đỡ, cô giặt cũng khá nhanh, sau khi giặt hai lần, cô gọi Chu Diệu đến giúp vắt khô.

Ý của Ôn Duyệt là mỗi người nắm một bên và vặn theo hướng ngược lại.

Chu Ɗiệu ngại phiền toái, xách khăn trải giường nặng nề ướt đẫm nước lên, dùng lực vặn nhẹ, âm thanh nước rơi vang lên.

Cánh tay anh dùng lực, cơ bắp đẩy ống tay áo căng lên, những đường gân xanh nhô lên trên mu bàn tay trông có vẻ hơi dữ tợn, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình nhẹ nhàng.

Nhìn khăn trải giường và vỏ chăn đang ở trên sào phơi đồ khẽ lay động theo gió, Ôn Ɗuyệt vừa lòng gật đầu.

Thời gian đang tới gần buổi trưa.

Cô nhớ tới Chu Diệu có mang gà về, hỏi: “Giữa trưa ăn gà à?”

“Tùy cô.” Chu Diệu tùy ý trả lời.

Ôn Duyệt suy nghĩ: “Vậy để buổi tối ăn đi, một nửa hầm canh và một nửa kho tàu. Giữa trưa chúng ta ăn thịt kho tàu, đó là món tủ của tôi.”

Đây là phần thưởng cô dành cho Chu Diệu vì đã hỗ trợ làm việc.

Chu Diệu liếc nhìn vẻ mặt tự tin của cô, trong lòng có chút mong chờ, liếʍ liếʍ cánh môi nói: “Được, tôi đi nhóm lửa.”

Ôn Duyệt: “Tôi nhớ rõ trong tủ bát có đường đỏ, anh giúp tôi lấy ra đi.”

Thịt kho tàu tốt nhất là dùng đường phèn, nhưng trong nhà không có, đường đỏ miễn cưỡng cũng được.

“Được.”

Chu Diệu đồng ý, đi về phía phòng hai bước rồi dừng lại, “Thịt trong nhà cũng làm hết đi, làm xong giữ lại một nửa, tôi mang cho Ngiệp Lương và lão Phương nếm thử.”

Ôn Duyệt đối với chuyện này cũng không có ý kiến, chỉ hỏi: “Là hai người đến nhà hôm trước phải không?”

“Đúng.” Chu Diệu nhìn cô chằm chằm, thấy cô hỏi xong cũng không nói gì thêm, lại nhăn mày một lần nữa, thấp giọng hỏi: “Cô có ý kiến với bọn họ sao?”

Ôn Duyệt bị hỏi đến ngơ ngác: “Tai sao tôi phải có ý kiến với bọn họ?”

Cô vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

Chu Diệu rũ mắt, giễu cợt: “Bởi vì bọn họ thanh danh không tốt.”

Ôn Duyệt tò mò: “Không tốt đến mức nào, so với anh còn tệ hơn à?”

Chu Diệu: “.”

Anh cẩn thận suy nghĩ: “Vậy thì không có.”

Biết Ôn Duyệt thật sự không thèm để ý, anh khôi phục sắc mặt như thường, ngồi ở trước bếp lười biếng mà nói: “Hai người bọn họ mệnh không tốt lắm.”

Cha của Phương Thạch Đào mất sớm.

Khi anh ta mười lăm tuổi, mẹ anh ta bỏ trốn theo một gã đàn ông hoang dã, để lại cô em gái chưa đầy hai tuổi và bà nội hơn năm mươi tuổi ở nhà.

Cậu thiếu niên mười lăm tuổi choai choai gầy như cây tre, thường xuyên trộm hoa màu của người trong thôn, có một lần đói đến mức chạy đến nhà Chu Diệu trộm đồ ăn, bị Chu Diệu phát hiện đánh cho một trận.

Khi bị đánh, anh ta vẫn giữ chặt hai củ khoai lang đỏ, nói muốn mang về cho bà nội và em gái ăn. Chu Diệu thấy anh ta rất thảm, đánh hai cái rồi đuổi anh ta đi, trước khi rời đi còn ném cho anh ta vài củ khoai lang đỏ.

Sau đó Phương Thạch Đào liền thường xuyên đi theo Chu Diệu, Chu Diệu ngoài mặt ghét bỏ, nhưng sau lưng lại thường xuyên mang đồ ăn cho bà nội và em gái Phương Thạch Đào ăn.

Nhậm Nghiệp Lương cũng không khá hơn là bao.

Trong nhà họ Nhậm tổng cộng có ba đứa con trai, cậu ta là đứa con ở giữa.

Cha thì thiên vị đứa con trai đầu tiên, mẹ thì yêu thích đứa con trai út thông minh nói năng ngọt ngào, Nhậm Nghiệp Lương liền rất xấu hổ, không có ai thích. Hơn nữa anh trai và em trai đều sợ cậu ta sẽ tranh giành tình cảm của cha mẹ, còn dùng mọi cách để bắt nạt cậu ta, có một lần thiếu chút nữa bị hai người đó dìm chết ở trong sông, may mà Chu Diệu vớt cậu ta lên.

Vì thế sau lưng Chu Diệu liền có thêm hai người theo đuôi, bọn họ cũng đã theo anh nhiều năm rồi.

Kỳ thật ba người ở trong thôn cũng không làm chuyện gì xấu, nhưng không chịu nổi Chu Diệu tính tình xấu, Phương Thạch Đào đã từng trộm đồ, còn Nhậm Nghiệp Lương thì bị anh trai, em trai bôi đen, bọn họ cũng không ra đồng làm việc, lâu lâu lại chạy ra bên ngoài.

Trong mắt của những người trong thôn, đây là bằng chứng cho việc chơi bời lêu lỏng, thanh danh của họ tự nhiên trở nên xấu đi. Mọi người đều sẽ nghiêm khắc cảnh cáo con cái nhà mình, không được cùng bọn người Chu Diệu qua lại, miễn cho bị dạy hư.

“A, vậy thì bọn họ thật đáng thương.” Tốc độ cắt thịt của Ôn Duyệt cũng chậm lại, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện rõ vẻ đồng tình.

Chu Diệu không nói chuyện, môi mím thành một đường thẳng, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia nghi ngờ.

Anh có chút không hiểu tại sao mình lại nói những lời này.

Ôn Duyệt có ghét bỏ hay không, đối với anh rất quan trọng sao?

Căn bản không quan trọng.

Sau khi rút ra kết luận này, Chu Diệu dứt khoát nói sang chuyện khác: “Khi nào nhóm lửa?”

“Hiện tại có thể đốt.” Ôn Duyệt vừa cắt thịt xong, đem những miếng thịt bỏ vào chậu tráng men màu vàng đặt ở trên bếp.

Chờ nồi nóng, cô bắt đầu cho đường vào đun nước màu, sau khi nước màu chín thì cho các miếng thịt vào, cầm sạn đảo đều: “Lửa lớn hơn một chút.”

Chu Diệu lại bỏ thêm hai bó củi vào bếp.

Nhiệt độ phòng bếp lên cao, trên mặt Ôn Duyệt lấm tấm mồ hôi.

Chu Diệu, người ở gần nguồn nhiệt nhất cũng đang rất nóng, anh cởi chiếc áo khoác màu xanh đậm của mình ra, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ trắng, để lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực. Khi quay người lấy củi, cơ bắp của anh căng lên theo, chiếc áo ba lỗ trên người bị ướt mồ hôi dính chặt vào cơ thể.

Có lẽ đã lâu rồi anh không cắt tóc, tóc mái có chút dài, che mất lông mày.

Anh đưa tay ra không kiên nhẫn mà vén tóc mái ra sau, lộ ra đôi lông mày đen dày có chút hỗn độn, rũ mắt, tràn ngập một cảm giác nam tính hoang dã.

Ôn Duyệt vô tình nhìn thấy, không nhịn được lại nhìn thêm vài lần, vốn tâm tình đang buồn bực vì nóng nực đột nhiên tốt lên rất nhiều.

Lợi ích của việc có một người bạn đời đẹp trai giờ đã thể hiện ra rõ ràng.

Đổi lại là một người xấu, Ôn Duyệt không thể tưởng tượng được cô sẽ cáu kỉnh đến mức nào.

Cô thu hồi tầm mắt, nói: “Chuyển lửa nhỏ.”

Sau đó đậy nắp nồi, “Lại hầm thêm nửa giờ là xong.”

Lúc này trong nồi mùi hương đã không lấn át được, theo khe hở chui ra ngoài tràn ngập khắp phòng, xông thẳng vào mũi.

Con sâu thèm ăn trong bụng Chu Diệu bị khích thích, nghe vậy thì cau mày: “Còn phải đợi nửa giờ?”

“Đúng vậy, hầm lâu chút ăn mới ngon, anh đói hả?” Ôn Duyệt chớp chớp mắt nhìn qua, cười tủm tỉm mà nói: “Nếu không ăn trước một ít bánh gạo lót bụng?”

Cô cười rộ lên đôi mắt cong thành trăng non, khóe miệng lúm đồng tiền ngọt ngào cùng xuất hiện ở hai bên má.

Chu Diệu: “…… Không cần, nửa giờ mà thôi, có thể chờ.”