“Sao cô lại ngồi ở đây?” Chu Diệu sửng sốt một chút.
Anh vừa rồi còn tưởng rằng Ôn Duyệt chỉ để lại đèn cho mình, không nghĩ tới cô còn chưa ngủ, ngồi ở dưới mái hiên rõ ràng là đang đợi anh.
“…… Hả? Tôi là đang đợi anh nha, sao anh về muộn vậy, tôi đã đợi anh rất lâu rồi.” Ôn Duyệt đang mơ màng, phản ứng có chút chậm chạp, ngước mắt nhìn về phía trước, nói chậm rãi, mềm mại mà than phiền.
Chu Diệu ánh mắt lóe lên, cười lạnh: “Ai bảo cô đợi tôi?”
“Chu Diệu, miệng anh làm từ đá à, sao cứng như vậy? Không cảm kích thì thôi, còn muốn mắng tôi.” Ôn Duyệt hỏi nghiêm túc, hỏi xong lại bĩu môi nói: “Tôi cho rằng anh sẽ trở về ăn cơm tối, ai biết anh trở về muộn như vậy.”
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng của Ôn Duyệt, trong lòng Chu Diệu ít nhiều cũng có chút cảm động, sau khi bà nội mất, đã lâu rồi trong nhà không có ai đợi anh, để đèn cho anh.
Nhưng Chu Diệu rõ ràng không phải là người sẽ thể hiện cảm xúc ra ngoài bằng lời nói.
Anh nghe vậy, nhìn Ôn Duyệt từ trên xuống dưới, giọng vẫn lạnh lùng: “Vậy cô đã ăn cơm tối chưa?”
“Đương nhiên ăn rồi, nếu không tôi sẽ đói chết.” Ôn Duyệt đúng lý hợp tình, “Nhưng tôi để lại cho anh một ít mì, anh ăn không? Mì là tôi tự làm, thêm hai quả trứng chiên, ăn rất ngon!”
Cô cười tươi mà giơ ngón tay cái lên.
Chu Diệu nhìn gương mặt tươi cười của cô: “Được.”
Ôn Duyệt đứng dậy: “Nhưng chén vẫn là anh tự rửa đấy, còn có, lấy ra hai quả trứng.”
Chu Diệu: “Biết rồi.”
Nhìn Ôn Duyệt đi vào bếp, anh mới bước lên bậc thang, đưa tay đẩy cửa phòng Ôn Duyệt ra, đặt đồ vật đang cầm để trên bàn, ngón tay út lơ đãng móc chìa khóa ra khỏi túi đi sang phòng bên cạnh lấy trứng. Khi chuẩn bị mở khóa cửa, anh mới phát hiện cửa phòng không khóa lại.
Sau khi đẩy cửa, bật đèn, lấy trứng gà, Chu Diệu đang định đóng lại tủ thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Anh mở tủ một lần nữa, nheo mắt lại nhìn chăm chú.
Bánh gạo, bánh hạnh nhân đã thiếu một nửa, kẹo sữa đại bạch thỏ và sữa mạch nha đã được mở ra, bột mì chỉ còn một chút, thịt xông khói đã biến mất, duy nhất chỉ có trứng gà là chưa động vào.
Chu Diệu: “……?”
Không nhìn ra, cô gái này có thể ăn tốt như vậy?
Anh trầm tư đóng cửa tủ lại, đem trứng vào bếp, lười biếng nhắc nhở vài câu: “Đừng ăn quá nhiều đồ ăn vặt, thỉnh thoảng ăn một chút thôi, ăn nhiều cơm mới có thể tăng cân.”
“…… Hả?” Ôn Duyệt đang thêm nước vào nồi, nghe thấy Chu Diệu nói, cô dừng lại một chút, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy nghi hoặc, “Đồ ăn vặt gì cơ?”
Vẻ mặt cô không giống như đang giả bộ, Chu Diệu hỏi: “Có phải cô quên không khóa cửa phòng tôi lại?”
Ôn Duyệt cẩn thận nghĩ: “Hình như là? Buổi chiều Lý Niệm Thu lại đây tìm tôi nói chuyện một lúc, tôi quên khóa cửa phòng, buổi chiều tôi ở trong phòng ngủ một lát…… Trong nhà bị trộm?” Cô nhanh chóng nhận ra.
Chu Diệu gật đầu: “Ừ.”
Điều này thật xấu hổ.
Ôn Duyệt không ngờ nhà mình sẽ bị trộm, trên mặt hiện ra vẻ xin lỗi: “Thực xin lỗi, tại tôi quá sơ ý.”
“Cũng không thể hoàn toàn trách cô, trộm nhà khó phòng.” Vẻ mặt Chu Diệu không thay đổi chút nào, chỉ là giọng điệu lạnh lùng hơn trước một chút, ném xuống một câu "để tôi xử lý", cầm lấy cây rìu đặt sau cửa và đi ra ngoài.
Ôn Duyệt: “?”
Đây là muốn làm gì?
Sự tò mò mãnh liệt đã thúc đẩy cô nhanh chóng đem củi trong tay nhét vào bếp, đi nhanh ra cửa, từ khung cửa nhìn ra ngoài.
Trong bóng tối, với chiều cao hơn một mét tám của Chu Ɗiệu tạo ra cảm giác áp bách ngột ngạc, cả người hòa vào bóng tối, ánh đèn mờ nhạt bên cạnh không thể chiếu tới anh, không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh.
Chỉ thấy anh cầm cây rìu trong tay, hung hăng đập mạnh vào cánh cửa gỗ của phòng Lâm Phương và Chu Giang Hải đang ở, làm bụi gỗ bay lên tứ tung.
Âm thanh lớn vang lên trong đêm yên tĩnh, rõ ràng và chói tai.
Ôn Duyệt bị dọa đến run lên, mở to đôi mắt đẹp.
…… Có cần phải dữ dội như vậy không??
Âm thanh trầm đυ.c do lưỡi rìu đập vào cửa gỗ trong bóng đêm cực kỳ lớn, dù có ngủ say thì lúc này cũng bị đánh thức. Căn phòng vốn đang tối om sáng lên với ánh đèn mờ nhạt, giọng nói bén nhọn không kiên nhẫn của Lâm Phương vang lên:
“Ai vậy? Phá nhà à?”
Sau đó là hai câu chửi rủa không sạch sẽ.
Ôn duyệt nhìn tư thế của Chu Diệu, nghĩ thầm có lẽ cùng phá nhà cũng không khác nhau bao nhiêu.
Người mở cửa chính là Chu Giang Hải, trên khuôn mặt thành thật có chút tức giận, ông ta vừa định chửi, ánh mắt chạm vào cây rìu mà Chu Diệu đang cầm, lập tức nuốt lời muốn chửi vào, run run hai cái: “Lớn, cháu trai lớn, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Chu Giang Hải không hề nghi ngờ đối phương sẽ vung rìu lên đầu mình.
Chu Diệu vốn cao lớn cường tráng, cầm cây rìu trong tay càng tạo ra áp lực lớn.
Chu Diệu lười nói nhảm: “Làm Lâm Phương mang đồ ra đây.”
“Cái gì?” Chu Giang Hải ngơ ngác, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chu Diệu, quay đầu tức giận mắng Lâm Phương: “Bà đã lấy cái gì của cháu trai lớn? Mau trả lại!”
Trong phòng truyền đến tiếng sột soạt, Lâm Phương mặc quần áo đứng ở trong phòng, nhìn sắc mặt Chu Diệu, cố gắng nghiêm mặt lại: “Tôi lấy cái gì, đừng nói bậy!” Giọng nói bén nhọn chứa đựng vài phần chột dạ.
Ở chung lâu như vậy, Chu Diệu sớm hiểu Lâm Phương là người như thế nào, nghe vậy liền đẩy Chu Giang Hải đang chắn trước mặt ra, cầm rìu đi vào nhà.
Sắc mặt anh không chút biểu cảm, chiều cao gần 1m9 tạo áp lực rất lớn, Chu Giang Hải không dám tiến lên ngăn cản.
Lâm Phương thấy hắn đi vào càng sợ gãi hơn, run rẩy hét lên: “Mày muốn làm gì?? Mày đừng làm xằng bậy, gϊếŧ, gϊếŧ người là phải chịu hậu quả đó……”
Trong mắt Chu Diệu tràn đầy sự chán ghét.
Anh phớt lờ Lâm Phương đang la hét và Chu Giang Hải đang đổ mồ hôi đầm đìa bên cạnh, đi thẳng vào phòng của họ, đến trước chiếc tủ có khóa, cầm cây rìu mạnh mẽ chém qua.
Ổ khóa trên tủ không thể chịu được cây rìu, "lạch cạch" rơi xuống đất.
Chu diệu dùng mũi chân đá văng ổ khóa rơi trên mặt đất, mở tủ ra nhìn thoáng qua, sau đó vươn tay lấy đồ.