Chương 9: Mộng Nhập Hán Triều

Ma vật cười dài, tiếng cười như tiếng khóc vừa đau khổ vừa ai oán nát tâm can:

“Được! Được! Ngươi bảo ta buông bỏ tất cả sao. Vậy ta cũng phải cho ngươi trải qua một kiếp đau khổ như ta. Đến lúc đó để coi ngươi còn có thể nói được những lời này không.”

Hắn chưa kịp nói gì đã thấy một trận mê muội rồi dần dần mất đi tri giác. Cũng không biết cùng lúc đó Dận Tinh Kỳ cũng từ từ khép mắt lại…

***************************************

Diệp Hàn mở mắt, ánh nắng ban mai có chút khiến hắn không kịp thích ứng. Trước mặt là một người phụ nữ đang đưa lưng về phía hắn. Hắn muốn mở miệng chợt ngẩn người nhìn bàn tay nhỏ bé trước mặt.

Tay em bé? WTF!!! Chẳng lẽ hắn đã chết, lại còn xuyên không lần nữa. Theo bản năng mở miệng chỉ nghe tiếng oe oe phát ra. Tiếp theo đó là tiếng khóc thét. Hắn không muốn, hắn không muốn, không muốn trở lại làm em bé chút nào! Định mệnh cuộc đời!

Khoảng thời gian sau đó Diệp Hàn đành bất đắc dĩ thích ứng với cuộc sống trở lại làm người một lần nữa.

Thân thể này cũng tên là Diệp Hàn, là con trai út của Thượng thư đương triều Diệp Chính Khanh. Ông ta mười lăm tuổi đã bước chân vào chốn quan trường, bằng tài hoa và xuất thân vốn có, năm ba mươi tuổi thuận lý thành chương trở thành Thượng thư.

Ai cũng biết vị thượng thư này là người trọng nghĩa, khinh tài, nổi tiếng công bằng chính trực, là cánh tay đắc lực của hoàng đế bệ hạ. Trong dân gian lại biết bao người ngưỡng mộ Diệp Thượng thư vì thiên tình sử lưu truyền khắp Hán triều với Tô phu nhân, khước từ thánh ân ban hôn chỉ vì lời thề “Nguyện một đời một người một kiếp”.

Hoàng đế nổi giận gián chức ông hai năm. Đầu năm Nguyên Long thứ 18, Diệp Chính Khanh dâng sớ cải cách mười tám điều luật trong kinh thương với chủ trương mở rộng giao thương với ngoại quốc, thành lập thương hội cùng trao đổi và phát triển tạo nên làn sóng thay đổi mạnh mẽ đối với Hán triều. Bệ hạ vui mừng không ngớt phong hắn làm Thượng thư đương triều kiêm sư phó của các hoàng tử trong cung. Từ đây một bước lên mây, trở thành nhân vật truyền kỳ của Hán Quốc.

Tuy thành công trong chốn quan trường nhưng Diệp Chính Khanh lại chỉ có hai đứa con gái. Cuối cùng năm ông ta ba mươi tuổi, ông trời cũng rũ lòng thương khiến Diệp Hàn ra đời. Nghe nói đêm đó phủ Thượng thư mở yến tiệc suốt ba ngày ba đêm, ngay cả hoàng thượng cũng góp chén chung vui, phải nói là thập phần náo nhiệt.

Năm năm sau, Diệp Hàn lúc này đã tròn năm tuổi. Khuôn mặt so với trước kia không có gì khác, chỉ là có chút non nớt đáng yêu. Mắt phượng cong cong, nốt ruồi đỏ ngay đuôi mắt, cùng với hai má phúng phính, mỗi khi cười rộ lên quả thật lực sát thương lên tới hai trăm phần trăm.

Hoàng thượng yêu thích không thôi, mỗi lần gặp riêng đều cố ý dặn dò Diệp Chính Khanh nhớ mang theo Diệp Hàn vào cung chơi đùa với thái tử. Mỗi lần hắn mở miệng ngọt ngào kêu một tiếng Hoàng bá bá đều bị bệ hạ véo đau hết hai má, thưởng cho mấy mâm thức ăn và vàng bạc, đồ chơi khiến cho các hoàng tử, công chúa đều phải ghen tị đến đỏ mắt.

Diệp Hàn tay vừa cầm đùi gà ăn vừa lười biếng phơi nắng. Năm năm qua hắn rốt cuộc cũng xác định thế giới này mọi thứ đều rất chân thật, chỉ là triều đại khác với triều đại trước kia, hắn cũng không phải là hồ ly mà là chân chính con người.

Tuy nhiên hắn cũng hoàn toàn chưa hết nghi hoặc. Những điều ma vật kia nói trước khi hôn mê sẽ cho hắn một kiếp đầy đau khổ. Đây là mộng hay là sự thật? Lúc đầu hắn còn kiên trì nhắc nhở mình chỉ là mơ một giấc thôi nhưng thời gian trôi qua, càng ngày hắn lại càng mơ hồ. Mọi thứ như đều đang nói, giấc mơ này là thật, thời gian là thật, tình cảm là thật và chính hắn cũng là sự thật.

Hắn lén bỏ lại đám nô tỳ lững thững đi dạo một vòng quanh phủ rồi chui lỗ chó trốn ra ngoài, cuối cùng cũng thở phào một hơi. Mặc kệ là mộng hay là thật, hắn vẫn phải cố gắng sống tốt. Mọi sự sau đó thời gian rồi sẽ trả lời.

Đông Châu là kinh đô của Hán triều, tất nhiên là sầm uất náo nhiệt vô cùng. Thường ngày muốn đi ra ngoài cũng khó, mà mỗi lần đi đều có mấy cái đuôi lẽo đẽo phía sau khiến hắn hết sức khó chịu. Tuy hiện giờ hình dáng quả thật là đứa con nít, nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã sống qua hai đời, ít nhất cũng không phải dạng bị lừa bán còn cười giúp người ta đếm tiền.

Hắn mua hết ề quà vặt ven đường cột thành một bao lớn rồi vừa ôm vừa ăn. Khuôn mặt khả ái vô cùng khiến cho mấy bà cô ưa thích không thôi, đi ngang còn thuận tiện cho thêm vài cái bánh.

Hắn cười vui tít cả mắt. Hai má phúng phính ửng hồng, da thịt trắng nõn lại càng khiến người hận không thể mỗi ngày đều ôm ngủ.

Mãi ăn không cẩn thận dưới chân, nên khi vướng phải cục đá chuẩn bị ngã sấp mặt thì bỗng Diệp Hàn rơi vào l*иg ngực mềm mềm thoang thoảng mùi đàn hương.

Người trước mắt cao hơn hắn hai cái đầu. Đôi mắt dịu dàng như nước. Gương mặt thanh tú có chút non nớt cười rộ lên lại có lúm đồng tiền xoay tròn ngay má quả thật cũng đáng yêu không kém.

“Dận Tinh Kỳ! Sao ngươi lại ở đây?”

Vừa mới hoàn hồn lại, ngay lập tức Diệp Hàn đã kinh ngạc cất lời.