Chương 10: Ngẫu Ngộ Đông Châu

Cái giọng non nớt chưa vỡ, hoàn toàn không che giấu được sự kinh ngạc.

Chỉ thấy người trước mặt hơi nhíu mày, nhìn hắn rồi bất giác đưa tay vấu hai má:

“Bé con nhà ai đáng yêu quá. Bánh bao nhỏ không sao chứ?”

“Dận Tinh Kỳ, ta là Diệp Hàn. Ngươi không nhận ra ta sao?”

Dận Tinh Kỳ như có điều suy nghĩ, thần sắc không rõ hỏi hắn:

“Ta tên là Lăng Kỳ. Không phải Dận Tinh Kỳ. Chúng ta có quen biết sao?”

Chết rồi chết thật rồi. Dận Tinh Kỳ không nhớ ra hắn. Có điều Dận Tinh Kỳ cũng ở đây, điều đó đã chứng minh rằng có thể những gì hắn suy nghĩ đều là sự thật. Nhưng Dận Tinh Kỳ lại không nhớ bản thân là ai, ngược lại hòa nhập vào cuộc sống ở thế giới này. Thôi vậy, dù gì tạm thời nếu không kết thúc kiếp này cũng không thể trở về được. Thôi thì cứ tới đâu hay tới đó.

Nghĩ thông suốt điều này, Diệp Hàn lại trở về với bộ dáng manh yêu lúc trước, cười ngọt ngào lấy lòng:

“Không phải. Là ta nhận sai người, ca ca.”

Lăng Kỳ càng nhìn càng cảm thấy đứa bé này đáng yêu không tả. Đôi mắt đen láy, má ửng hồng phúng phính, người gặp người thích, tràn đầy sức sống.

Hắn từ nhỏ đã phải đi theo phụ thân học võ nghệ, rèn luyện khắc khổ, cũng không có cơ hội tiếp xúc với nhiều người. Mấy đứa con cháu thế gia khác không kiêu căng hống hách, tính tình cũng thật khó chịu, hoàn toàn không giống như đứa bé trước mắt này vừa dễ thương lại vừa ngoan ngoãn.

Nghĩ nghĩ, hắn không nhịn được lại véo má nó vài lần, xúc cảm mềm mịn thật không muốn buông tay.

Diệp Hàn tự nhận tố chất bản thân khá vững vàng nhưng cũng có chút ăn không tiêu với phiên bản Dận Tinh Kỳ thu nhỏ trước mắt. Hắn biết bộ dạng còn nhỏ này quả thật đáng yêu hết nấc nhưng không cần cứ nhéo má hắn như vậy chứ, lại còn tranh thủ không có người thấy lén hôn má hắn. Hắn tránh không được, không tránh cũng không xong đành phải ôm má chịu trận, đôi mắt long lanh càng chọc người yêu mến.

Diệp Hàn cười khổ trong lòng. Mấy tháng sống chung với Dận Tinh Kỳ, tuy con người này nhìn có vẻ hòa nhã, nhưng đối với ai cũng vừa chuẩn mực lại vừa xa cách.

Dường như giữa hắn và mọi người đều cách một tấm màn sa. Hắn chạm vào người khác được nhưng người khác lại vĩnh viễn không cách nào với tới. Tâm tư Diệp Hàn khá nhạy cảm, tiếp xúc không bao lâu, hắn đã nhận ra Dận Tinh Kỳ thực chất là một người lãnh đạm, tàn nhẫn, chỉ có điều được che giấu bởi vẻ ngoài dịu dàng của y mà thôi.

Còn bây giờ, nhìn Lăng Kỳ thu nhỏ trước mắt chỉ thiếu điều ôm hắn không chịu buông ra, hoàn toàn không có gì giống với vị ân nhân kia. Chẳng lẽ mất hết kí ức, hoàn cảnh khác nhau, con người ta có thể thay đổi theo chiều hướng như vậy sao?

Sau khi cho hắn ăn no nê, cũng đi một vòng lớn hết Đông Châu, Lăng Kỳ mới dắt Diệp Hàn trở về. Trước khi đi còn không quên nhéo má hắn vài cái:

“Sau này có việc gì cứ đến Lăng phủ tìm ta. Cha ta nhất định rất thích bánh bao nhỏ.”

“Không được gọi ta là bánh bao nhỏ!"

“Được được, vậy bỏ chữ nhỏ. Bánh bao. Bánh bao. Bánh bao!” Ngừng một lát, y lại nói: “Bánh bao nếu không đến chơi với ta, ta sẽ giận, sẽ bắt cóc ngươi về nhà. Hừ hừ.”

Diệp Hàn: “…”

***************************************

Ngày đó, lúc về đến nhà, Diệp Hàn đã bị phụ thân đại nhân cấm cửa một tháng. Mẫu thân vừa thấy mặt hắn liền vừa ôm vừa khóc, đến tối vẫn quyết không chịu buông ra. Hai tỷ tỷ vừa may đi Tô Châu thăm bà con xa nên tránh khỏi một kiếp bị liên lụy. Nếu không cũng giống như mọi lần, bị phạt trong phòng luyện chữ một tháng vì lý do không trông chừng em trai cho cẩn thận.

Nằm lười biếng phơi nắng không được mấy ngày, Diệp Hàn đã thấy Lăng Kỳ tìm đến cửa.

Y kiếp này là con của Phiêu kỵ tướng quân Lăng Viễn, tương lai phải ra chiến trường gϊếŧ giặc. Hán triều ngày nay thoạt nhìn có vẻ hưng thịnh nhưng xung quanh Ly Quốc, Hỏa Quốc, Tiêu La Quốc đều như hổ rình mồi. Tuy giao thương mở cửa buôn bán nhưng lợi ích là trên hết, không ai biết khi nào chiến tranh xảy ra. Nhìn bên ngoài thì sầm uất trù phú nhưng bên trong lại đang tích súc lực lượng, chỉ thiếu một ngọn gió Đông.

Có lần Diệp Hàn nghe phụ thân nói ít nhất trong vòng năm đến sáu năm nữa, Hán triều sẽ không còn yên bình. Thứ chúng ta có thể làm chỉ là chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất mà thôi.

Lăng Viễn là con nhà võ, hào sảng nghĩa khí, tính cách lại có chút giống với Diệp Chính Khanh nên hai nhà đi lại khá thân thiết.

Lăng Kỳ thường xuyên qua lại Diệp phủ cũng không có lệnh gì cấm cản. Y ngoại trừ khắc khổ luyện võ, thời gian còn lại đều đến thăm Diệp Hàn, quan hệ quả thật không tệ. Tận đến khi Diệp Hàn đến tuổi đi học, được đặc cách học chung với hoàng tử công chúa, dù không được gặp mặt thường xuyên nhưng Lăng Kỳ vẫn đều đặn gửi thư và quà cho “bánh bao nhỏ”. Mỗi lần nhìn thấy ba chữ này, mặt Diệp Hàn đều âm trầm đến nghiến răng nghiến lợi.

Thời gian trôi qua, không xê xích mấy với dự đoán của Diệp Chính Khanh. Năm Nguyên Long thứ ba mươi hai, sứ giả Tiêu La trên đường đi ngang qua Hán Quốc bị thích khách ám sát. Chiến tranh sau bao ngày áp súc rốt cuộc bùng nổ. Năm đó Lăng Kỳ mười lăm tuổi, còn Diệp Hàn mới mười hai.