Chương 5: Tứ Cố Vô Thân

Dận Tinh Kỳ ba người vừa tiến vào miếu hoang không lâu thì trời ầm ầm đổ mưa. Thời tiết thất thường thế này cũng không thường xuyên, không ngờ vừa khéo lại rơi xuống đầu bọn họ.

Ánh lửa bập bùng. Ngôn Hy không có thói quen tiếp xúc với người khác nên vẫn là Dận Tinh Kỳ xem xét vết thương cho người lạ mặt còn Tam hoàng tử lấy quần áo sạch đem đi hong khô.

Lúc trước trời tối không nhìn rõ lắm, nay nhìn kĩ diện mạo người này quả thật có chút giật mình. Mi dài, mũi cao, làn da trắng muốt mịn màng như lụa trông có vẻ nhợt nhạt vì mất máu, môi mỏng hơi tái đặc biệt là nốt ruồi đỏ ngay khóe mắt trong đêm tối vừa nổi bật vừa trông diễm lệ vô cùng.

Ngôn Hy cũng không khách khí nhìn kĩ mấy lần. Phụ hoàng và mẫu hậu đều có diện mạo vô cùng xuất sắc nên con cháu hoàng gia đều thừa hưởng nét đẹp di truyền của dòng họ. Tất nhiên đi đâu cũng khiến người khác phải ngước nhìn. Ngược lại người này lớn lên bộ dạng cũng thật không tệ, khác với vẻ anh tuấn anh khí của hắn, người này có nét diễm lệ yêu dị khó quên là đời này người đầu tiên hắn thấy được.

Nằm trong góc nghe hai người này nói chuyện, Diệp Hàn thầm đắc ý trong lòng. Hôm nay diễn quả thật quá chuẩn, ngay cả hắn cũng tự thấy phục chính mình. Nếu đặt ở hiện đại phỏng chừng cũng được gọi là hoàn thành xuất sắc vai diễn đi.

Theo lý thuyết thân mang trọng thương, người lại dính nước thường nửa đêm đều phải lên cơn sốt mê man. Nếu đã muốn tròn vai, tự nhiên phải làm cho thật tự nhiên. Hai người này đều không phải người dễ gạt, ngộ nhỡ phát hiện ra điều gì thì phiền phức lớn.

Diệp Hàn cứ thế thuận lý thành chương, nửa đêm lên cơn sốt, mê sảng rồi thuận tiện ngủ nướng hai ngày, đến khi bụng bắt đầu có dấu hiệu không chịu nổi mới giả vờ miễn cưỡng mở mắt. Do nhắm mắt hơi lâu nên khi gặp ánh sáng cũng có chút không chịu được. Nghe mùi đồ ăn ngoài sân, dựa theo kịch bản hắn yếu ớt chống tay ngồi dậy, một bộ mới bệnh không dậy nổi lười biếng dựa cửa nhìn ra phía ngoài.

Dận Tinh Kỳ là người tập võ, nghe hơi tiếng đã biết là hắn tỉnh dậy, cười cười chỉ ngón tay ở phía đối diện. Người này khi mở mắt càng thêm yêu dị. Hắn vốn không để ý diện mạo bên ngoài thế nào, cũng chưa bao giờ đặt nặng vấn đề này nhưng cũng không kìm được lại nhìn vài lần.

“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Hắn cười cười, giọng cũng như người nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng.

Diệp Hàn đang cắn nửa con thỏ, gật gật đầu cũng cười đáp lời:

“Đỡ hơn nhiều rồi. Đa tạ sư huynh đã cứu mạng.” Ăn thêm mấy miếng lại nói: “Chẳng hay ta có làm lỡ việc của sư huynh chăng?”

Hắn lắc đầu: “Cũng không gấp. Ngươi không cần bận tâm. Ta tên Mộ Kỳ. Còn một người đi chung với ta tên là Mộ Hy. Ngươi ngày đó cũng ở trên thuyền nên bị thương sao?”

“Ta tên là Diệp Hàn. Ngày đó đúng là gặp chuyện không may trên thuyền. Cũng may là nhờ có sư huynh cứu giúp.”

“Ngươi có thể gọi ta là A Kỳ. Nhìn ngươi cũng không nhỏ hơn ta bao nhiêu.”

Diệp Hàn tranh thủ ăn hết nửa con thỏ, thỏa mãn liếʍ môi rồi bắt đầu kế hoạch:

“A Kỳ, ta tứ cố vô thân. Ngày đó nhờ có ngươi cứu giúp nên mới có thể sống sót. Nếu ngươi không ngại, ta có thể đi theo ngươi một thời gian để báo ân. Ngươi yên tâm. Trừ bỏ có chút lười, thích phơi nắng, ham ăn và thích ngủ, ta việc gì cũng làm được.”

Dận Tinh Kỳ hơi nhướn mày, lúm đồng tiền ẩn hiện chút ý cười:

“Tứ cố vô thân?”

“Là không cha không mẹ. Lang bạt đầu đường. Khổ không kể xiết. Có những ngày phải trộm cắp khắp nơi. Ngươi xem. Ta ngày ngày bụng không đủ no, cả người gầy tong. Ngay cả kẹo hồ lô cũng không có tiền mà mua.” Nói rồi còn cố ý giả vờ sụt sùi, mắt tưởng niệm, ẩn ẩn có chút hơi nước đáng thương nhìn người trước mặt.

Ý cười trong mắt Dận Tinh Kỳ càng đậm:

“A Hàn, hình như đồ ngươi mặc hôm trước là vải Mặc Liên của Tây Vực.”

“Mặc Liên? Tây Vực?” Diệp Hàn ngẩn người.

“Hai ngàn lượng một khối.”

Diệp Hàn nghiêm túc gật đầu: “Là đồ trộm.”

Dận Tinh Kỳ: “…”

Nghĩ nghĩ một hồi lại móc hầu bao căng phồng trong ngực ra: “Cái này cũng là đồ trộm.”

Dận Tinh Kỳ: “…”

Còn tưởng Dận Tinh Kỳ chưa tin, hắn lại trịnh trọng nhắc lại một lần nữa: “Từ trên xuống dưới của ta, trừ gương mặt, còn lại tất cả đều là đồ trộm.”

Dận Tinh Kỳ: “…”

Ngôn Hy mới từ ngoài vào: “…”

**********************************

Vì từ đây cách thôn trấn cũng không xa, đoàn ba người quyết định ghé mua chút lương thực, thuê hai con ngựa để đi cho tiện. Còn vì sao là hai con? Tất nhiên là còn thêm một con… lừa nữa.

Dận Tinh Kỳ và Ngôn Hy từ trên ngựa nhìn xuống, ánh mắt muốn có bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu.

Y phục màu đỏ vốn cũng không có nhiều người thích nhưng mặc lên người hắn lại toát ra thần thái hoàn toàn khác. Nốt ruồi yêu diễm, gương mặt yêu dị, y phục đỏ chói. Quả thật là có một phen hương vị không biết đưa tới bao nhiêu ánh mắt. Chỉ tiếc là hắn thế nhưng lại… cưỡi lừa.