Chương 4: Một Đường Xuôi Nam

Giang Nam sông nước hữu tình. Nước sông trong vắt, gió dìu dịu mang chút hơi thở của cỏ cây thiên nhiên. Diệp Hàn nửa người dựa ghế, lười biếng cho từng miếng bánh vào miệng. Mắt phượng cong cong, thần tình biếng nhác đầy thỏa mãn như mèo nằm ngửa phơi nắng sáng sớm. Nếu không phải đang ở trong gian phòng, phỏng chừng chọc không ít ánh mắt kinh diễm nhìn lại.

Hiện tại hắn đang theo chân vị ân nhân kia đi thuyền về phương Nam, địa điểm cụ thể hắn cũng không đặc biệt rõ ràng. Dù gì quanh năm suốt tháng trong núi, chuyện nhân gian hắn cũng không rành lắm, chứ nói gì Phù Thương rộng lớn không biết bao nhiêu địa danh. Ngày ngày phơi nắng, bắt cá ngắm hoa, tiền muốn có thì dùng chút phép nhỏ chuyển từ túi người khác sang túi hắn. Cuộc sống tự tại phải nói là thỏa nguyện vọng kiếp trước của một trạch nam. Điều tiếc nuối duy nhất là vẫn chưa kịp báo đáp ân dưỡng dục của cha mẹ…

Trải qua nhiều ngày, hắn cũng hiểu được một chút tình huống hiện tại. Minh tinh màn bạc hôm trước là Tam hoàng tử Ngôn Hy, tự là Vân Dương. Công tử bạch y ôn nhuận như ngọc chính là Dận Tinh Kỳ, Tĩnh Chi là tự, tên cũng như người. A Âm là nhũ danh của Thập Nhất công chúa đương triều Ngôn Tiểu Anh, cũng là tiểu công chúa được sủng ái nhất của Hoàng đế bệ hạ. Năm mười ba tuổi bỗng dưng ngủ một giấc không tỉnh lại. Ngự y vô pháp lý giải, bao nhiêu danh y trong thiên hạ cũng đều lắc đầu bó tay.

Một ngày có một lão tăng điên điên khùng khùng đi ngang sau khi xem qua phán rằng: ba hồn bảy phách không đầy đủ, mệnh số thiếu hụt, trong vòng năm năm nếu không tìm lại được thì vô phương cứu chữa. Vị này ăn uống no say suốt đêm, sáng hôm sau khi nô tỳ mở cửa đã hư không tiêu thất không thấy bóng dáng.

Hoàng đế tin không nghi ngờ, lao tâm khổ tứ không quản ngàn dặm mang theo công chúa đi lên phương Bắc núi Ngạn Hồi cầu trụ trì Huyền Ni ở miếu Quan Âm. Cảm động vì tấm lòng thành của người làm cha, Huyền Ni đồng ý giúp tu bổ hồn phách của công chúa nếu tìm lại được.

Tam hoàng tử Ngôn Hy thân với Ngôn Tiểu Anh nhất đã hứa nhất định sẽ tìm lại được đầy đủ hồn phách của nàng trước thời hạn, sau đó một mình mang theo tín vật đi tìm anh em chí cốt là Dận Tinh Kỳ. Sau đó thì có chuyến xuôi Giang Nam ngày hôm nay.

Sau cuộc gặp mặt ở lương đình tối đó, Diệp Hàn liền lặng lẽ đi theo vị ân nhân này. Lên thuyền lại cố ý chọn gian ở cách vách. Hắn vốn là hồ, năm giác quan linh mẫn dị thường, một chút âm thanh cũng không qua khỏi tai hắn, theo đuôi lại là chuyện càng dễ dàng hơn. Cơ hội rất nhiều, hắn không tin không tìm được lý do tiếp cận người kia.

Người ta thường nói mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Có thể ông trời cũng cho rằng hắn nên sớm ngày trả ân quay về làm hồ tiêu dao nên vào tối ngày thứ năm, trăng sáng trời quang nhưng chiếu xuống sông lại nhuộm màu đỏ của máu.

Nửa đêm mùi khói nồng nặc làm mắt hắn nhíu lại. Diệp Hàn rất tức giận, đang êm đang lành lại có người sát phong cảnh phá hỏng giấc mộng đẹp của hắn.

Tiếng đao kiếm, tiếng thét cứu mạng, lửa cháy rực cả vùng trời. Loáng thoáng phía xa là thân ảnh linh hoạt của Dận Tinh Kỳ và Ngôn Hy đang triền đầu với vài tên áo đen che mặt.

Mùi máu tanh khắp nơi, trên sàn toàn vết kiếm và xác người khiến đôi mày càng thêm nhíu chặt. Diệp Hàn nhanh chóng miệng Nam mô a di đà phật rồi chuyển hết tiền qua hầu bao của hắn, làm chưa xong đã nghe hai tiếng bùm. Lửa càng lúc càng lớn. Nhìn đất liền phía xa và hướng hai người Dận Tinh Kỳ bơi qua, hắn chợt nở nụ cười. Cuối cùng cũng tới lượt ca ca ra sân rồi. Nếu không là lúc này thì uổng công ca coi không biết bao nhiêu bộ drama.

Dận Tinh Kỳ cả người ướt nhẹp hướng lên bờ, đôi mắt dịu dàng như nước giờ pha chút lạnh lùng. Không ngờ lần này mới đi không bao lâu đã gặp chuyện như vậy. Nhìn lướt qua cái la bàn và mặt dây chuyền trên tay, hắn thở phào. May mắn là đều hoàn hảo không sai, nếu có gì xảy ra sợ là cả nhà hắn phải chôn cùng A Âm rồi.

Ngôn Hy cũng không tốt đẹp được hơn là bao. Cả người ướt sũng bê bết vết máu, muốn bấy nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu, răng nghiến ken két thiếu điều mở miệng hướng trời chửi tục.

Hắn là hoàng tử, tất nhiên ngày thường cũng trải qua minh tranh ám đấu chỉ là bộ dạng chưa từng tệ hại như vậy, nếu để người thấy thì mặt mũi cũng chẳng còn. Dù gì cũng là con cháu hoàng tộc, tư tưởng thể diện cũng ăn sâu vào máu, hắn quả thật cũng khá để ý tới bộ dạng của mình lúc này.

Dận Tinh Kỳ lên bờ chưa được bao lâu, thì chân mày lần thứ hai nhíu chặt. Hắn nhìn thoáng qua Ngôn Hy mặt ủ mày chau, rồi nhìn người nào đó đang hôn mê bất tỉnh, bộ dạng thảm hại một chín một mười với bọn họ. Nhìn thoáng qua có vẻ bị thương rất nặng nhưng vẫn còn hô hấp chứng tỏ rằng người này vẫn còn sống.

“Chúng ta kiếm chỗ nào đó nghỉ tạm một lát, đợi sáng rồi tìm cách.”