Chương 2: Ân Nhân Kiếp Trước

Nhắc đến các sư huynh sư tỷ thì sáu người trong mắt hắn không ai gọi là bình thường.

Đại sư huynh Thanh Chân thích giả cao nhân đi lừa gạt khắp nơi. Nhị sư huynh Thanh Dã thích thư từ ca phú, mở miệng là giảng đạo lý, ngậm miệng là giả bộ thanh cao, lại còn thích mặc đồ bảy sắc cầu vồng. Tam sư huynh Thanh Chu là quỷ cờ bạc, có lần về đến nhà thua cá cược còn mỗi bộ đồ lót. Tứ sư tỷ Thanh Mị cả ngày phẫn nam trang, dán râu giả đi thanh lâu chơi mỹ nhân. Ngũ sư huynh Thanh Hiên mặt lạnh nghiêm túc một bộ yêu kiếm, chỉ lo tu luyện không yêu thích gì ngoài kiếm. Có lần Tam sư huynh thua cược Tứ sư tỷ, lén trộm kiếm sưu tầm trong phòng của Ngũ sư huynh đi bán, tưởng trời không biết đất không hay ai dè bị phát hiện không những bị đánh một tháng không xuống giường được mà còn bị cởi sạch treo giữa thanh lâu hai ngày. Kể từ đó Ngũ sư huynh gặp Tam sư huynh là đi đường vòng, còn không là mặt ủ mày chau, sợ như thấy ma ban ngày. Chắc là bị ám ảnh tâm lý quá nặng.

Cuối cùng là Lục sư huynh Tham Hoan yêu tiền như mạng và thích… phẫn nữ trang. À… nếu không lầm thì là đoạn tụ. Khụ khụ. Ý hắn là thường xuyên phẫn nữ trang, giả vờ đáng yêu, ngốc nghếch các loại để lừa gạt trai nhà lành, ăn xong thì phủi đít bỏ đi, trên mặt hiện câu chúng ta không thuộc về nhau. Thật sự không biết làm bao nhiêu người hận muốn nhảy sông tự vẫn nhưng không thành.

Tính ra trong 7 người, Diệp Hàn được tính là bình thường nhất, bộ dạng cũng tuấn mỹ nhất, ít ra là không có sở thích gì đặc biệt biếи ŧɦái, trừ cái tật thích ăn, ngủ, thích chỉnh người, khẩu xà tâm phật và cực kì lười.

Từ khi có thể biến thành người rồi, hắn suốt ngày không phơi nắng cũng nằm ngủ tới mốc mỏ, cuộc sống tự do tự tại sung sướиɠ đến phát hờn. Sư phụ hắn cũng là người hoàn toàn không đáng tin, thần long thấy đầu không thấy đuôi, lúc cần không thấy đâu, lúc không cần thì càng… không thấy. Nói tóm lại để dạy dỗ ra đủ loại đồ đệ cực phẩm như vầy, nhân cách không cần nói cũng biết là… loại thượng thừa trong thượng thừa.

Một ngày, lão nhân gia gửi cho mỗi người một bức thư, chỉ nói ngắn gọn là trăm nghe không bằng một thấy, học nghệ đã tinh, giờ cho phép xuất sơn học tập, muốn đi đâu thì đi, đi càng xa càng tốt chỉ cần có chuyện gì không nói là đồ đệ của Đạo Nhất là được.

Các sư huynh sư tỷ mới sáng còn thấy nước mắt lưng tròng, qua hôm sau tiểu viện đã không còn một bóng, chỉ còn Ngũ sư huynh Thanh Hiên và Diệp Hàn. Hôm sau nữa, Ngũ sư huynh cũng đi, xung quanh vắng tanh còn mỗi hắn nhởn nhơ phơi nắng, mắt híp lại nhìn mảnh giấy nhỏ trong tay.

Trong thư sư phụ nói hắn cùng người nào đó có đoạn nhân quả, cần phải trả hết ân ở kiếp này. Đại loại là tiền tiền tiền tiền tiền kiếp gì gì đó ở luân hồi từng có ân với hắn, lại vì hắn mà chết. Trước kia “Tuyết” nỗ lực tu luyện để có thể đi tìm người đó, không ngờ dục tốc bất đạt, nảy sinh tâm ma. Tâm ma quá nặng, chấp niệm quá sâu nên suýt trong thiên kiếp hồn bay phách tán. Sư phụ hy vọng hắn giải quyết cho tốt sau đó thoát khỏi trói buộc, từ đây tiêu dao nhân gian.

Diệp Hàn ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi. Dận Tinh Kỳ….

****************************************

Trời trong. Mây xanh. Nắng ấm và nguyên bàn đồ ăn trước mặt khiến tâm trạng Diệp Hàn cực kì thỏa mãn.

Hắn vốn thích ăn, huống hồ món ăn ở đây khá hợp khẩu vị. Hắn vừa ăn vừa liếʍ ngón tay vô cùng sung sướиɠ, hai tay cầm đùi gà, miệng đầy dầu mỡ, một chút cũng không có ý tứ giữ hình tượng. Dù gì để tránh rắc rối không cần thiết, hắn đã cố ý thay đổi thành một diện mạo người qua đường ất giáp, kết hợp thêm với tướng ăn bây giờ muốn có nhiêu phàm tục là có bấy nhiêu phàm tục.

Ngươi xem, chẳng phải trong tiểu thuyết đều nói người ngồi gần cửa sổ không giàu cũng là số phú quý, không hoàng đế cũng là tướng quân, không phải cao nhân cũng là tiểu cường đánh không chết đó sao. Hôm nay vừa vặn cảnh đẹp ý vui, hắn cũng muốn thử một chút cảm giác “cao nhân bên cửa sổ” là như thế nào. Quả thật hài lòng muốn chết, đồ ăn vừa ngon, gió lại mát, nhìn xuống vừa vặn có thể thấy một chút không khí dưới phố. Hèn gì nhân vật chính đều thích ngồi chỗ này, quả thật là rất có khiếu thẩm mỹ.

Diệp Hàn ung dung vừa ăn vừa suy nghĩ xem làm thế nào tiếp cận Dận Tinh Kỳ.

Nơi đây gọi là Hàn Châu, là một nơi xa hoa trù phú ở phía Nam của Phù Thương. Mấy ngày nay hắn cũng đã thăm dò được ít nhiều, cũng may là ân nhân của hắn kiếp này cũng tính là người có danh tiếng nên chỉ cần dạo một vòng là có thể hỏi thăm được một hai.

Dận Tinh Kỳ là con trai thứ tám của Dận Tinh Nhiên, một thương nhân có tiếng ở Hàn Châu. Sản nghiệp trải dài khắp Phù Thương, sinh ý chủ yếu đến từ tửu lâu, thanh lâu, khách điếm.

Phụ thân của Dận Tinh Nhiên trước kia xuất thân bần hàn, chỉ là người bán cá nhưng được cái chất phác thật thà. Trong một lần ngẫu nhiên cứu được Tiên đế trong lúc vi hành nên nhận được ân sủng, vợ là Ân thị lại có chút khiếu kinh doanh nên từ đó một bước lên mây, thề tận trung với triều đình. Có hoàng tộc chống lưng, sinh ý dễ dàng hơn rất nhiều, sau đó từ từ mở rộng và phát triển thêm nhiều chi nhánh ở các nơi trù phú khác, dần dần có được địa vị như ngày hôm nay.