Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, người một nhà đều đã ngủ dậy.
Mục Thu đem cơm chiên làm xong, thái xong đồ dùng để làm xiên nướng, ba huynh muội liền đi lên trên trấn.
Mục Thu: "Đại ca, nhị ca, chờ lát nữa đói bụng các ngươi liền ăn cơm chiên này đi, đúng rồi, cơm chiên này năm văn một phần nha, không thể bán rẻ."
Mục Hoà An: "Ưm, hảo" (✪▽✪)
Mục Thu: "Ta đi đây, các ngươi qua ngã tư bên kia bán đi, bán xong rồi tới tìm ta."
Mục Hoà Bình: "Một mình ngươi có được không?"
Mục Thu: "Ta có thể, các ngươi mau đi đi."
Mục Hoà Bình: "Được, chúng ta đi đây."
Mục Thu: "Ưm, tạm biệt."
Mục Hoà Bình: "Tạm biệt."
Mục Thu đẩy xe đẩy đi chỗ cũ.
Cái xe đẩy này là Mục Vệ Dân làm cho các nàng, làm hai cái, như vậy tương đối nhẹ nhàng.
Hôm nay đồ vật bán cũng rất nhanh, có lão thái thái mua cho tiểu tôn nữ của nàng xiên khoai tây, nhìn các nàng có vẻ như thực nghèo khổ, Mục Thu cho các nàng thêm hai xiên, tiểu nữ hài kia còn rất có hiếu tâm để nãi nãi nàng ăn trước.
Trên đời này có rất nhiều người nghèo khổ, nhưng là nàng vẫn là muốn có thể giúp được một chút liền giúp một chút.
Trước khi tới nơi này, nàng chính là một cô nhi trong cô nhi viện, dựa vào thiện tâm của người khác mới có thể đi học.
Cho nên Mục Thu cảm thấy nàng cũng muốn gửi gắm tình thương cho những người đáng thương.
Lúc này Mục Hoà Bình cùng Mục Hoà An đẩy xe đẩy lại đây, biểu tình của hai người hết sức hưng phấn.
Mục Hoà An: "Tiểu muội, bán xong rồi! Rất nhiều người mua, còn có người không mua được, chuẩn bị ngày mai tới mua."
Mục Thu: "Bán xong thì tốt, đợi chút nữa đi mua ít gạo, ngày mai làm nhiều chút.
Mục Hoà Bình: "Ưm, hôm nay kiếm lời 130 văn."
Mục Thu: "Còn bán khá tốt, chúng ta đi thôi."
Mục Hoà An cùng Hoà Bình đẩy xe đẩy, Mục Thu đi ở phía trước, ba người đi cửa hàng lương thực.
Mục Thu: "Lão bản, gạo chỗ ngươi bán thế nào a?"
Lão bản cửa hàng lương thực: "Gạo ba văn tiền một cân, gạo nếp bốn văn tiền một cân."
Mục Thu: "Đắt vậy, bớt chút đi, ta mua rất nhiều."
Lão bản cửa hàng lương thực: "Vậy nếu mua 30 cân gạo trở lên liền hai văn tiền một cân."
Lão bản cửa hàng lương thực: "Gạo nếp không thể bớt được."
Mục Thu: "Lão bản, ngươi xem, chúng ta này về sau sẽ lại đến, mua cũng nhiều, gạo nếp liền bớt chút đi? ba văn tiền một cân thế nào?"
Lão bản cửa hàng lương thực: "Gạo nếp ngươi mua bao nhiêu?"
Mục Thu: "30 cân."
Lão bản cửa hàng lương thực: "Được, vậy gạo?"
Mục Thu: "Gạo ta mua 50 cân, lão bản ngươi lại bán rẻ thêm chút, 90 văn thế nào."
Hai huynh đệ Mục Hoà Bình nhìn tiểu muội của bọn họ mặc cả, Mục Thu cò kè mặc cả bản lĩnh thật lợi hại, lần trước ớt cũng rẻ hơn rất nhiều
Mục Hoà An: "Tiểu muội, ngươi mua nhiều gạo nếp như vậy làm gì? Cái kia chỉ có Tết Đoan Ngọ mới mua để gói bánh chưng."
Mục Thu: "Ta có chỗ dùng."
Mục Thu: "Có lẽ 30 cân còn chưa đủ đâu, chờ dùng xong rồi lại đến mua."
Lão bản nghe bọn họ nói chuyện, biết đây là một khách hàng lâu dài, liền đáp ứng bán rẻ một chút, cuối cùng gạo nếp cùng với gạo tổng cộng hết 180 văn tiền.
Ba người đem gạo đặt lên xe đẩy, đi của hàng hoa quả mua quả dưa hấu trở về.
Mục Thu: "Chúng ta đã về rồi!"
Mục Vệ Dân:"Tiểu Thu đã trở lại, thế nào, bán xong rồi sao?"
Mục Hoà An: "Bán rất tốt, đều bán hết rồi."
Mục Vệ Dân đang ngồi ở băng ghế làm gì đó.
Mục Hoà An: "Cha, ngươi làm gì đó?"
Mục Vệ Dân: "Ta đang làm cái muỗng, cái cơm chiên tiểu Thu bán không phải không có cái gì để ăn sao, liền làm chút muỗng tương đối dễ ăn."
Mục Thu: "Cha ngươi thật lợi hại, còn biết làm cả muỗng!"
Mục Vệ Dân: "Đây có tính là gì, cha ngươi biết làm rất nhiều thứ."
Mục Vệ Dân tự hào nói, trên tay tiếp tục làm muỗng, đã có 30 cái, mỗi cái lớn nhỏ đều giống nhau, nhìn rất tinh xảo.
Mục Thu: "Cha, chúng ta lần này đi mua một chút gạo, có cả gạo nếp nữa nha (´-ω-`)
Mục Vệ Dân: "Gạo nếp? Ngươi muốn ăn bánh chưng sao?"
Vào thời này, mọi người biết đến gạo nếp chỉ có thể dùng để làm bánh chưng.
Mục Thu: "Không phải, gạo nếp dùng để làm xôi nếp, ngày mai bán cùng cơm chiên."
Mục Vệ Dân: "Xôi nếp ngon không?"
Mục Thu: "Ăn ngon a, ta làm cho các ngươi nếm thử."
Mục Vệ Dân: "Được, mau đi đi."
Mục Hoà An: "Hắc, cha, ngươi có phải hay không giống nương, muốn ăn món mới tiểu muội làm."
Mục Vệ Dân: "Khụ, không phải, ta đó là tò mò, còn chưa nghe qua xôi nếp cái thứ này đâu, cũng không biết tiểu Thu nghĩ ra như thế nào."
Mục Hoà Bình: "Có lẽ là nàng trở lên thông minh."
Mục Vệ Dân: "Ưm, tiểu Thu vốn dĩ thông minh."
Mấy người ở đây khen Mục Thu, Mục Thu lúc này đang chưng xôi nếp, chuẩn bị một ít nguyên liệu đi kèm.