Chương 21: Cơm Chiên Mỹ Vị

Ngày hôm sau, Mục Thu cùng đại ca đi lên trên trấn bán xiên nướng, Lam Diệp Thành lại lần nữa đên đây, mua rất nhiều xiên nướng mang đi.

Mục Thu bán xong xiên nướng, nhìn đến ven đường giống như ngoại trừ quán mì thì không còn cái gì khác có thể ăn no. Nàng nghĩ có thể làm cơm chiên tới bán.

Mục Thu: "Nương, ta có một ý tưởng, ngươi xem chỉ bán xiên nướng cũng không kiếm được nhiều tiền lắm, đến bây giờ mới kiếm được một lượng, ta chuẩn bị bán chút cơm chiên."

Điền Tuệ: "Cơm chiên? Thứ này chính mình đều có thể làm, chắc là không ai mua đâu."

Mục Thu: "Ai nha, không giống nhau, cơm chiên cũng phân rất nhiều loại, ta làm cơm chiên chính là chuẩn cmnr ~( ̄▽ ̄~)~ hương vị độc nhất vô nhị nha."

Điền Tuệ: "Nếu không ngươi chiên thử cho chúng ta xem trước? Lại dể cho các ca ca ngươi đi lên trên trấn nhìn xem tay nghề của những người khác."

Mục Thu: "Được a, chờ chút!"

Mục Thu đi phòng bếp chuẩn bị, nàng lấy ra một cái cải thảo, vứt bỏ mấy cái lá, tìm chút ớt xanh, cà rốt, còn có một ít thịt gà tươi.

Dùng nước linh tuyền nấu cơm, nấu cơm xong để nguội.

Đem cải thảo, ớt, thịt gà cắt thành sợi nhỏ, cà rốt cắt hạt lựu, cắt khoai tây, cũng cắt thành hạt lựu.

Mục Thu đem dầu đun nóng, cho vào thịt gà đã cắt xong, qua một lúc thì vớt ra; đem ớt, cà rốt bỏ vào trong nồi xào chín, cho thêm vào cơm đã để nguội, chiên đều trong chốc lát rồi đổ thịt gà sợi cùng cải thảo, lại cho thêm vào gia vị rồi chiên đều. Sau đó, múc ra, hương vị phiêu tán ra rất xa rất xa.

Mục Hoà Bình: "Nương, ta cảm thấy công việc này tiểu muội làm thật tốt, tay nghề của nàng thật sự quá tốt, chỉ tính độc có cái cơm chiên này, trên trấn cũng không ai có thể so sánh được với nàng."

Điền Tuệ: "Ưm, ta biết, ta chính là muốn ăn cơm mà nàng làm, nàng gần đây làm cơm thật sự ăn quá ngon (๑>؂<๑ )"

Mục Hoà Bình: "Khụ, Được thôi, ta cũng muốn ăn, này chắc hẳn là chiên xong rồi, ta xuống ruộng kêu cha cùng Hoà An."

Điền Tuệ: "Mau đi đi, để cho bọn họ về nhanh lên."

Mục Hoà Bình: "Được rồi."

Mục Hoà Bình xuống ruộng tìm cha cùng nhị đệ hắn. Hôm nay cha hắn không có việc, xuống ruộng tưới nước. Trong đất hiện tại đã trồng xong, hành lá lớn lên thực tươi tốt, cà tím cũng nảy mầm, trồng ít bí đỏ, hiện tại cũng đã nảy mầm, hạt củ cải trắng Mục Thu thấy ở trên trấn ngày hôm qua cũng đã gieo.

Mục Hoà Bình: "Cha, Hoà An, các ngươi xong chưa?"

Mục Vệ Dân: "Là Hoà Bình nha, chúng ta vừa mới làm xong, đang chuẩn bị về."

Mục Hoà Bình:"A, được, ta tới kêu các ngươi trở về ăn cơm, tiểu Thu làm cơm chiên, rất thơm."

Mục Hoà An: "Chúng ta nhanh về thôi, a! thật vui (●°u°●)



Mục Vệ Dân: "Đi đi đi, về ăn cơm!"

Ba người vội vàng chạy về gia, tốc độ này, những người khác nhìn thấy cũng phải kinh ngạc cảm thán không thôi.

Cơm này chắc phải rất ngon, mới có thể đi nhanh như tốc độ chạy nạn (●—●)

Mục Hoà An: "Chúng ta đã trở lại!"

Điền Tuệ: "Mau tiến vào, ăn cơm thôi."

Điền Tuệ thúc giục nói, Mục Thu đã chiên xong cơm, nấu canh cải thảo, bên trong có bỏ thêm nước linh tuyền, hương vị ngọt ngào.

Mấy người rửa tay xong ngồi xuống, Mục Thu múc năm chén cơm chiên, múc năm chén canh.

Mục Thu: "Cơm chiên này ăn sẽ có chút khô, kết hợp với canh sẽ tốt hơn một chút.

Mấy người bưng lên chén bắt đầu ăn cơm, tốc độ rất chậm, nhấm nháp từng miếng từng miếng một, hương vị xuyên thẳng đến trong miệng, làm người ta muốn dừng mà không dừng được miệng, rồi lại luyến tiếc ăn hết.

Mục Thu: "Các ngươi cứ việc ăn, ta làm rất nhiều."

Mục Thu nhìn bọn họ, có chút dở khóc dở cười.

Nghe nàng lời nói đại gia tốc độ lập tức nhanh hơn.

Mục Hoà An: "Ta còn muốn!"

Mục Thu: "Ta múc cho ngươi."

Sau khi cơm nước xong sau, mọi người ngồi cùng nhau thương thảo, cuối cùng quyết định Mục Thu đi bán xiên nướng, Mục Hoà An cùng Hoà Bình đi bán cơm chiên, Mục Thu làm cơm chiên xong, để cho hai huynh đệ đi nơi nhiều người bán.

Đồ đựng cơm chiên vẫn là dùng lá sen, đũa liền không có biện pháp.

Điền Tuệ: "Đũa thì làm sao bây giờ a, cũng không thể để người ta bốc tay đi?

Mục Thu: "A, không biết a, chờ ta ngẫm lại."

Mục Thu: "Nếu không ngày mai đi trấn trên mua mấy cái, mang đi liền không cho đũa, ở lại ăn liền cho bọn hắn dùng, ăn xong thì mang về rửa.

Mục Vệ Dân: "Được, cứ như vậy đi, mau chuẩn bị thôi."

Mục Thu: "Ưʍ."